Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 842 - Chương 842: Bản Chép Tay Hành Động Của Người Chơi

Chương 842: Bản chép tay hành động của người chơi Chương 842: Bản chép tay hành động của người chơiChương 842: Bản chép tay hành động của người chơi

Gần dấu giày còn có những vết máu theo từng giọt từng một, trực giác mách bảo bọn họ, là được nhỏ xuống từ thứ vũ khí có thể chẻ đôi một người kia.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Giọng nói của chủ quán run rẩy: "Cái tên trên bức tranh... trên bức tranh kia đi đâu rồi? Lại còn cả dấu giày trên mặt đất..."

Hòe Dật hung ác trừng mắt với anh ta một cái: "Câm miệng lại, chú ý xung quanh, như những gì anh thấy rồi đấy, thứ quỷ kia đã ra ngoài rồi."

"Ra ngoài rồi..." Chủ quán thất thần trong giây lát, nhưng chờ sau khi anh ta phản ứng lại, nét mặt đưa đám như sắp chết vậy: "Sao có thể được, đó chỉ là một bức tranh thôi mà, thứ bên trong làm sao mà ra ngoài được?"

Mặc dù chủ quán đã tiếp nhận việc trong gian phòng số 19 sẽ phát sinh một số chuyện rất khủng khiếp, nhưng từ trong tranh đi ra ngoài, xuất hiện ở thế giới hiện thực, cú sốc như thế này đối với anh ta mà nói vẫn có chút khó chấp nhận.

Nhưng hiển nhiên là không có ai quan tâm đến cảm xúc của anh ta, ba người Giang Thành đều đang tập trung tỉnh thần quan sát xung quanh, trong gian phòng tương đối yên tĩnh, không nghe thấy tiếng bước chân.

Điện thoại khẽ rung lên, có một tin nhắn được gửi tới.

Giang Thành nhìn màn hình điện thoại, là của tên mập, tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có một dòng chữ: Đi mau, sau lưng các anh có người!

Không chút do dự, Giang Thành lập tức nhìn về phía sau, gần như cùng lúc đó, Hạ Cường, người cũng nhận được tin nhắn từ đồng đội, cũng có hành động tương tự.

Nhìn thấy Giang Thành và Hạ Cường đồng thời quay người lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía sau, Hòe Dật cũng học theo, Hạ Cường anh ta không rõ, nhưng làm theo Giang Thành là chắc chắn không thể sai được rồi.

Chủ quán bị hành động đột ngột của mấy người dọa sợ, cầu xin nói: "Chúng ta... chúng ta mau đi thôi, ở đây có gì đó không ổn, ở đây có quỷ rồi!"

Tin nhắn Hạ Cường nhận được là của Chu Đồng, ngoại trừ cách diễn đạt hơi khác một chút, ý nghĩa đại khái là giống nhau.

Nhưng kỳ lạ là, bọn họ không hề nhận thấy điều gì bất thường đằng sau lưng mình.

Tuv †ầm nhìn Yuna auanh không tết nhưng vẫn có thể nhìn đc khoảng 3 mét, hơn nữa khi đến một nơi như vậy, mọi người đều hết sức cảnh giác.

Những người có mặt đều không phải là người mới, nên khó có khả năng có thứ đứng đẳng sau lưng, mà bọn họ lại không chú ý đến.

Im lặng một lát, Giang Thành chậm rãi mở miệng: "Tìm đường rời đi trước."

Nhóm người chậm rãi đi về phía bàn, chiếc đèn bàn đặt trên bàn đang lờ mờ tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhạt.

Mà vào lúc này, ngọn đèn này lại trở thành ánh sáng dẫn đường cho bọn họ trong căn phòng đầy sương mù, mang đến cho bọn họ một chút an ủi trong lòng.

Chờ khi đã thực sự đứng cạnh chiếc bàn, mọi thứ đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, khung cảnh mờ ảo ban đầu đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, bọn họ miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường nét của một cánh cửa.

Ngoài cửa mờ mờ ảo ảo, trông như đang có người tụ tập bên ngoài cửa, không ngừng nhìn ngó vào bên trong.

Mặc dù sắc mặt của mấy người bị ánh đèn chiếu vào khiến da mặt tái xanh đáng sợ, nhưng trong lòng bọn họ lại bình tĩnh một cách hiếm thấy, không do dự nữa, Hạ Cường đi đầu tiên, Hòe Dật và chủ quán đi ở giữa, Giang Thành trấn áp ở phía sau cùng, bốn người xếp thành một hàng, chậm rãi tiến về phía cửa.

Khi khoảng cách càng ngày càng gần, hình dáng cánh cửa cũng càng rõ ràng: "Chờ đã!" Giang Thành đang đi ở cuối đột nhiên lên tiếng.

Hạ Cường lập tức dừng chân lại.

Mấy người cùng quay lại, nhìn theo tầm mắt của Giang Thành, Giang Thành đang nhìn chằm chằm vào chiếc bàn cách đó không xa, ở phía cuối bàn đột nhiên xuất hiện một cuốn sổ bìa đen.

Vốn dĩ trong môi trường như này, cuốn sổ tối đen rất dễ dàng bị bỏ qua, nhưng phía trên bìa sách lại đang tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.

Chắc là một hàng phông chữ vàng kim dập nóng.

Khi một cơn gió không biết từ đâu thổi qua, cuốn sổ tự động mở ra, từ góc độ của mấy người Giang Thành, vừa vặn có thể nhìn thấy dòng chữ vàng kim trên bìa.

" Bản chép tay hành động của người chơi." Hai mắt Hòe Dật sáng lên, nhịn không được mở miệng nói.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, ngay từ cái tên đã biết đây là một manh Trái ngược với tâm trạng kích động của Hòe Dật, Giang Thành và Hạ Cường đều không có nhiều biểu hiện gì về cảm xúc, Hòe Dật vội vàng bước vài bước, muốn đến chỗ Giang Thành để cùng hắn thương lượng, nhưng vừa bước đi, liền có người nắm lấy cánh tay anh ta: "Đừng tới đó." Hạ Cường khẽ nói.

Nói xong anh ta chỉ vào một bên bàn, vị trí cách cuốn sổ khoảng 1m.

Hòe Dật nhìn sang thì thấy nơi đó trùng hợp nằm ngoài phạm vi của đèn bàn, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy, xung quanh trống rỗng, không có gì bất thường.

"Bên dưới." Hạ Cường nói.

Dịch chuyển ánh mắt xuống bên dưới, ngay khi nhìn thấy mặt bên của chiếc bàn, ánh mắt Hòe Dật trở nên nghỉ hoặc, mặc dù tầm nhìn không tốt nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở đó có thứ gì đó đang hơi hơi phát sáng.

Anh ta tập trung sự chú ý, giây tiếp theo, khi nhìn rõ vật thể phát sáng, liền đột nhiên thở dốc.

Đó là một đôi ủng da dày nặng, màu đen, dán chặt vào bên cạnh bàn.

Đây là một cái bẫy!

Quỷ đang đứng ngay cạnh bàn, đợi có người đi tới lấy cuốn sổ.

Cho đến khi bước ra khỏi gian phòng số 19, tâm trạng căng thẳng của Hòe Dật vẫn chưa nguôi ngoai hoàn toàn, chủ quán xong khi ra khỏi cửa thì ngồi bệt xuống đất, khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum, như thể đã phải chịu nhiều ủy khuất to lớn.

Nhìn thấy đám người Giang Thành đi ra, tên mập mới thu lại trái tim đang treo lên của mình: "Bác sĩ, anh không sao chứ?"

"Không sao." Giang Thành lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, hỏi tên mập: "Tin nhắn này là anh gửi?"

"Là tôi." Tên mập lập tức trả lời: "Bác sĩ, vốn dĩ tôi định gọi các anh, nhưng dù chúng tôi có gọi thế nào đi nữa, các anh đều như không nghe thấy vậy, chúng tôi lại không dám hấp tấp xông vào."

Phong Kiệt và Chu Đồng cũng đi tới, Chu Đồng nhìn sang Hạ Cường, sắc mặt có chút khó coi nói: "Anh Cường, trong phòng và ngoài phòng dường như là hai thế giới riêng biệt, các anh vừa vào trong liền biến mất, chỉ còn lại một vùng ánh sáng mờ nhạt."

"Nhưng mà cách đây không lâu, chúng em đang đứng bên ngoài, đột nhiên có thể dần dần nhìn thấy rõ bên trong, chúng em đã nhìn thấy mấy người các anh, nhưng cũng không nhìn rõ lắm, bóng dáng của các anh rất mờ. chỉ có thể nhìn thấy đường nét đai khái" "Nhưng nhìn hồi lâu, chúng em liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng." Giọng nói của Chu Đồng chợt thay đổi, giọng điệu trở nên cổ quái: "Bên trong có năm bóng người."

Nghe vậy, Hạ Cường cau mày, anh, Giang Thành, chủ quán, Hòe Dật, tổng cộng chỉ có bốn người đi vào.

Thừa ra một người.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, cái tên thừa ra kia, chính là quỷ.

"Mọi người nói có người đứng ở phía sau chúng ta là có ý gì?" Giang Thành hỏi: "Chúng tôi quay đầu lại nhìn, thì không thấy có người."

"Là thế này, lúc đầu chúng tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy 5 cái bóng, nhưng sau một lát, khi chúng tôi nhìn lại lần nữa, thì lại biến thành 4 cái bóng."

"Sau đó chúng tôi phát hiện ra, chỉ cần các anh di chuyển nhanh thì sẽ có 5 cái bóng, nhưng nếu dừng lại, sẽ rất nhanh biến thành 4 cái bóng."

Năng lực tổ chức ngôn ngữ của Chu Đồng hiển nhiên không phải là điểm mạnh, nhưng Giang Thành đại khái cũng đã hiểu được: "Ý của cô là vẫn luôn có người đi theo chúng tôi, nhân lúc chúng tôi dừng lại, liền đứng ở phía sau một trong số những người chúng tôi, hai cái bóng chồng lên nhau, cho nên trông bề ngoài thì vẫn là 4 người."
Bình Luận (0)
Comment