Chương 843: Bóng tối
Chương 843: Bóng tốiChương 843: Bóng tối
"Đúng vậy!" Chu Đồng gật đầu: "Chính là như vậy!"
Hòe Dật trong đầu vừa mới nghĩ tới cảnh tượng này, liền cảm thấy tứ chỉ lạnh buốt, hơn nữa càng đáng sợ hơn là, bọn họ có bao nhiêu người có mặt như vậy, mà lại không một ai phát hiện ra sau lưng mình có một con quỷ đang đứng.
Không có tiếng bước chân, không có gì hết.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, từ trong hành lang chợt vang lên tiếng bước chân, nghe có số lượng người còn không ít, vài giây sau, Ngô Bân dẫn theo vài người cảnh sát đi tới.
Hạ Cường đi lên nghênh đón.
"Đội trưởng Hạ, là gặp phải khó khăn gì rồi sao?" Ngô Bân hỏi, từ những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của ông ta, có thể nhìn thấy sự bất an trong lòng ông.
"Có chút phiển phức, nhưng đều đã giải quyết xong rồi." Hạ Cường cảm ơn: "Cảm ơn đội trưởng Ngô đã phối hợp, nhưng tôi vẫn cần một chút thời gian."
"Không thành vấn đề, nếu như có bất kì chỗ nào cần chúng tôi phối hợp, nhất định hãy nói cho chúng tôi biết." Ngô Bân rất chân thành nói.
Sau khi lại gọi chủ quán đến, tìm hiểu một số tình hình, nhóm người Giang Thành và Hạ Cường mới rời đi, là do Ngô Bân sắp xếp xe, không quay lại hiện trường vụ án, mà trực tiếp trở về văn phòng của bọn họ.
Trên đường đi bầu không khí khá ngột ngạt, Ngô Bân mấy lần lên tiếng, muốn xoa dịu bầu không khí căng thằng, nhưng mọi người ai nấy đều đang có suy nghĩ riêng, chỉ có Hạ Cường thỉnh thoảng lịch sự đáp lại vài câu.
"Vị tiểu huynh đệ này, cậu đang nhìn gì vậy?" Ngô Bân đưa mắt nhìn về phía Giang Thành, người thanh niên này không ngừng nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, hành vi kỳ lạ này đã khiến vị cảnh sát hình sự lớn tuổi có cảm giác bất an khó tả.
Giang Thành dửng dưng đáp: "Không có gì."
Im lặng một lúc, Ngô Bân đang ngồi ở ghế lái phụ ngửa cổ ra sau, thấp giọng hỏi: "Là có thứ gì đang đi theo chúng ta sao, chúng tôi... những người bình thường chúng tôi không nhìn thấy được?"
"Không có." Giang Thành dùng giọng an ủi nói: "Đội trưởng Ngô, ông đừng suv nghĩ lund tna" Ngô Bân cẩn thận nuốt nước bọt: "ỒÔ."
Cho đến khi xuống xe, ánh mắt của Ngô Bân vẫn không hề thay đổi, nhìn trái nhìn phải, như thể chắc chắn có thứ gì đó đang đi theo bọn họ, chỉ là ông ta không nhìn thấy được mà thôi, cuối cùng vẫn là Hạ Cường ra mặt, xua tan nỗi lo lắng của ông: "Đội trưởng Ngô, ông đừng căng thẳng, cứ để những việc này cho chúng tôi là được, còn nữa, hiện tại ông rất an toàn."
Nhìn vào mắt Hạ Cường, phần lớn sự bất an trong lòng Ngô Bân đều tiêu tan, những thứ mà Người Gác Đêm đối phó, chắc chắn không phải là thứ mà bọn côn đồ hung ác đó có thể so sánh được, cho nên ông mới có cảm giác bất lực từ đáy lòng, đó không phải là sức mạnh mà ông có thể chống lại.
"Đội trưởng Hạ, các anh hãy cẩn thận." Ngô Bân nhắc nhở.
"Cảm ơn."
Đứng tiễn mấy chiếc xe đi xa, Hạ Cường hít sâu một hơi, nhìn sang Giang Thành: "Anh có nhận thấy điều gì bất thường không?"
Giang Thành lắc lắc đầu, ánh mắt cũng dán chặt vào dòng người qua lại vội vã, ở một khía cạnh nào đó, nơi này cũng không khác gì thế giới hiện thực.
"Không nhìn thấy, cũng không có cảm giác đang bị nhắm tới." Giang Thành nói: "Nhưng theo những gì vừa nãy chúng ta trải qua, trong số mấy người chúng ta chắc hẳn đã có người bị quỷ nhắm tới rồi."
Những người ở đây đều tương đối có kinh nghiệm phong phú, trong các nhiệm vụ trước đây, cũng đã từng có những trải nghiệm bị quỷ nhắm tới, biết rõ đó là một cảm giác như thế nào.
Hòe Dật nói xen vào: "Các anh còn nhớ không, chủ quán nhắc đến nữ MC, cô ấy là sau khi vào phòng số 19, mới bị nhắm tới."
"Tôi biết, hơn nữa khi cô ấy trên đường về nhà, có thể cảm nhận rõ ràng việc mình đang bị theo dõi, rình mò, thậm chí còn đã nhìn thấy con quỷ kia trong toa tàu điện ngầm." Giang Thành ngưng một chút, rồi trầm giọng nói: "Gã sát nhân đêm mưa, là giống y hệt như được mô tả trong bức tranh."
"Nhưng không ai trong chúng ta có cảm giác đó." Hạ Cường khẽ cau mày, điều đáng sợ hơn sự xuất hiện đột ngột của quỷ là, là nó đã biến mất khi đáng lẽ ra nó phải xuất hiện. ...
"Hắt xì!"
Trong Câu lạc bộ suy luận, chủ quán hắt hơi mạnh một cái.
Nhám naười Giana Thành vi⁄a rời đi không bao lâu: chủ quán nổi mêt mình trong văn phòng, máy điều hòa đã bật ở nhiệt độ rất cao, nhưng anh ta vẫn cảm thấy lạnh.
Vừa xoa xoa vai, vừa tìm một chiếc áo để quấn vào người: "Sao lạnh thế nhỉ? Bị cảm rồi hay sao?"
Có một hơi thở lạnh lẽo không ngừng phả ra từ sau gáy, như thể có ai đó đang liên tục thổi hơi lạnh vào người vậy.
Nhưng điều này là không thể, phía sau anh ta không có người nào, anh ta đã nhìn vô số lần rồi, hơn nữa anh ta đã thử lấy tay che phần sau gáy lại, cũng không cảm giác được khí lạnh thổi vào tay, nhưng phần cổ lại rất lạnh, giống như cái lạnh thấu xương không thể che đi, có thể xuyên thấu qua lòng bàn tay của anh ta.
Anh ta lại khoác thêm một chiếc áo khoác dày nữa, ngồi co ro trên ghế sếp trong văn phòng, trong đầu hoàn toàn suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, vậy mà lại cảm thấy như mình đang nằm mơ, mơ về một cơn ác mộng khủng khiếp.
Nhưng anh ta biết rõ đây chắc chắn không phải là một giấc mộng, trong gian phòng số 19 đã xảy ra chuyện rất đáng sợ, nơi đó bị quỷ ám rồi!
Nơi này không thể ở lại nữa, anh ta buộc phải rời đi, những người đó trông cũng không đáng tin cậy, cái thứ quỷ có thể bước ra từ trong tranh, là sức mạnh của con người có thể chống lại được hay sao?
Lần này anh ta không chỉ nói suông mà thôi, anh ta đã mua xong vé cho đêm nay, anh ta đã nghĩ hết rồi, việc ở đây sẽ giao cho một nhân viên đáng tin cậy giúp mình lo liệu.
Anh ta chuẩn bị sẽ đến một ngôi chùa để sống một thời gian.
Trong văn phòng của anh ta lúc nào cũng để sẵn một chiếc vali, anh ta đã nghĩ đến việc rời khỏi đây từ lâu, chỉ là hôm nay mới hạ quyết tâm.
Bởi vì mãi đến hôm nay, anh ta mới thực sự nhìn thấy được sự đáng sợ của những thứ đó.
Lôi vali ra, bên ngoài trời đã tối, anh ta xác nhận những giấy tờ tùy thân mà mình phải mang theo, rồi bước ra ngoài, nhưng còn chưa kịp đi đến cửa thì đèn trong văn phòng đột nhiên vụt tắt.
Cả văn phòng chìm vào bóng tối.
Sự bất thình lình này khiến anh ta giật bắn người: "Bị mất điện sao?"
Chủ quán sờ soạng lấy điện thoại di động ra, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ chính là, lượng pin của điện thoại đã biến thành màu đỏ, rất nhanh, rồi tự động tắt máy. mà, lượng pin ít nhất cũng phải đã hơn một nửa rồi!"
Điều khiến anh ta không hiểu nổi không chỉ mỗi có mỗi cái này, đại khái khoảng 10 giây sau, anh ta mới phản ứng lại, trong này còn có một nơi rất kỳ quái.
Không đúng, phải nói là đặc biệt kỳ quái!
Xung quanh đây yên tĩnh quá!
Yên tĩnh giống như là đã chết, sau khi đám người Giang Thành đã rời đi, hiện tại ở trong quán vẫn còn một vài người chơi, cứ coi như là khách đã đi về, thì cũng vẫn còn mấy nhân viên, bọn họ vẫn còn ở đây mài!
Làm sao có thể có chuyện bị mất điện mà xung quanh một chút âm thanh nào cũng không có!
Điện thoại di động tự động tắt máy, anh ta đã mất đi thứ chiếu sáng duy nhất, hiện tại trong gian phòng này, bóng tối xung quanh dường như đang khiến anh ta cực kì không thoải mái.
Chính xác hơn là, khiến anh ta liên tưởng đến rất nhiều thứ không hay này kia.
Anh ta không dám ở một mình trong văn phòng, lập tức đi về phía cửa theo trong ấn tượng, vừa đi còn vừa lớn tiếng gọi tên mấy nhân viên.
Cho dù là nhân viên nào đáp lại anh ta cũng đều tốt, chỉ cần có người đến là tốt rồi, anh ta cũng không có yêu cầu gì xa vời.
Khoảng một giây sau, tay của anh ta không chạm đến cửa, mà trong bóng tối mò mẫm chạm phải một vật cứng lạnh buốt.
Đó là một khung kim loại rất lớn treo trên tường