Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 844 - Chương 844: Khung Tranh

Chương 844: Khung tranh Chương 844: Khung tranhChương 844: Khung tranh

Trong lòng chủ quán cả kinh, ngay cả tay cũng run rẩy, trên tường trong văn phòng của anh ta cũng có treo một số bức tranh trang trí, nhưng diện tích thì không lớn đến như vậy.

Ngoài ra, chất liệu của khung tranh cũng được làm bằng gỗ, không thể có cảm giác lạnh lẽo, cứng cáp của kim loại như ngay trước mặt.

Quan trọng hơn nữa là, ngón tay đặt trên khung tranh của anh ta có cảm giác trơn nhẫn, lần này, là ấm nóng, hơn nữa còn đang không ngừng nhỏ giọt xuống bên dưới.

Trong không khí ngập tràn một mùi ngọt tanh, ngay cả một người bình thường không có kinh nghiệm gì như chủ quán, cũng có thể ngửi ra, là máu.

Sau khi thất thần ngắn ngủi, trong đầu của chủ quán lập tức xuất hiện một cảnh tượng rùng rợn, ở trước mặt anh ta, là bức tranh sơn dầu kia!

Bức tranh sơn dầu có vẽ gã sát nhân lúc nửa đêm đó!

Nhưng ... làm sao có thể?

Đồng tử của chủ quán co rút lại thành một khe hở, anh ta vừa sợ vừa hãi, điều hiếm thấy là, suy nghĩ của anh ta không hề bị ảnh hưởng, rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên.

Bức tranh sơn dầu cũ kỹ khủng khiếp ở trong gian phòng số 19, trước khi nhóm người Giang Thành rời đi, chủ quán đã đặc biệt cầu xin bọn họ khóa cửa lại, chính mắt anh ta đã nhìn thấy rất rõ!

"Là ai... là ai đã lấy bức tranh ra, treo trong văn phòng của mình? Không, không đúng, làm sao có người dám di chuyển bức tranh đó, là tự bức tranh tìm đến!" Sắc mặt của chủ quán tái nhợt, anh ta đã hối hận rồi, không nên đưa những người đó vào gian phòng số 19.

Cái thứ chết tiệt đó... tìm đến đây rồi.

Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn, còn chưa kịp đợi chủ quán kịp đưa ra phản ứng, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ trong khung tranh, tóm lấy cổ tay anh ta.

Lạnh lẽo, cứng ngắc, cảm giác ngạt thở chưa từng có ngay lập tức bao trùm lấy anh ta, mạch máu cũng như đã đóng đầy băng giá.

"Cứu mạng!" Chủ quán hét lên: "Thả tôi ra! Ah... ah, ai đó đến cứu tôi với, ai đó đến giúp tôi với!"

Đáp lại anh ta chỉ có sự im lặng vô biên.

Anh ta liều mình lùi lại sau, cố gắng thoát khỏi bàn tay lạnh giá kia, nhưng mọi thứ đều vô ích.

Lòng bàn tay như chiếc kìm sắt, khóa chặt cổ tay anh ta lại, từng chút một kéo vào trong khung tranh, giọng của anh ta chói tai và tuyệt vọng, tay chân vùng vẫy đạp loạn xạ, nhưng không gì có thể ngăn cản được.

Khi phần thân trên đã chìm hoàn toàn vào trong khung tranh "răng rắc" một tiếng, hai chân còn ở bên ngoài đột nhiên siết chặt, rồi khuyu xuống mềm ra như đã mất sự sống.

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột dừng lại.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, bởi vì đôi chân vốn bị vặn xoắn và biến dạng do giằng co, lơ lửng trên không, thỉnh thoảng co giật một cái, cuối cùng bị lực lượng bí ẩn kéo vào trong khung tranh, biến mất hoàn toàn.

Khoảng mười mấy giây sau, đèn phía trên nhấp nháy vài lần rồi đột nhiên bật sáng.

Bóng tối trong văn phòng bị xua tan, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Chỉ có một chiếc giày da màu nâu lẻ loi rơi gần cửa, lật nhào trên mặt đất.....

"Thế nào?" Chu Đồng nhìn chằm chằm Giang Thành đang ngồi ở bàn làm việc với chiếc điện thoại cố định màu đỏ trên tay.

Đặt điện thoại xuống, Giang Thành lắc đầu.

Đây là cuộc điện thoại thứ tư gọi cho chủ quán rồi, lần nào cũng đều gọi được, nhưng không có ai trả lời, một bầu không khí cổ quái bao trùm toàn bộ văn phòng.

Mấy người Hạ Cường ngồi ở trên sô pha, hơi nhíu mày, có thể thấy tâm tình của mọi người đều rất nặng nề.

Không ai trong số bọn họ cảm thấy mình đang bị nhắm tới, bởi vì người bị nhắm đến hoàn toàn không phải là bọn họ, mà là ông chủ của Câu lạc bộ suy luận.

Vì dù sao thì chủ quán cũng giống như bọn họ vậy, đều tiến vào gian phòng số 19.

Sau khi nghĩ tới điểm này, Giang Thành lập tức dùng điện thoại cố định trong văn phòng gọi cho chủ quán, sở dĩ không dùng điện thoại di động của mình là vì lo lắng sẽ dụ quỷ tới.

"Chúng ta có cần quay lại xem không?" Người lên tiếng là Lâm Mục Vân, giữa lông mày của anh ta hiện lên sự âm u, hiển nhiên cũng đã ý thực đến điều gì đó.

"Không được!" Hạ Cường quay đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, thu hồi ánh đối không được hành động vào ban đêm."

Lâm Mục Vấn đi theo phía sau anh trai đang cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau cầm cuốn sổ lên, nhanh chóng viết một dòng chữ lên đó rồi giơ lên: "Chủ quán liệu có gặp nguy hiểm không?"

Tên mập chợt mềm lòng, trong lòng nghĩ em gái này đúng là một người không tồi, cách đây không lâu còn đã cứu bác sĩ, chỉ đáng tiếc là kinh nghiệm quá ít, anh ta có thể chắc chắn, chủ quán hiện tại đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, bởi vì người chết thì không thể cảm nhận được nguy hiểm.

"Xét theo tình hình hiện tại, chủ quán đã lành ít dữ nhiều." Hạ Cường chậm rãi nói, trong giọng điệu cũng không có bao nhiêu tự trách, dù sao đây cũng là thế giới nhiệm vụ, không phải hiện thực.

Nghe vậy, chiếc bút trong tay Lâm Mục Vãn buông lỏng, trong đôi mắt đẹp cũng có chút ảm đạm.

Hòe Dật dùng giọng do dự nói: "Có cần thông báo cho đám người đội trưởng Ngô một tiếng không, để bọn họ phái người đến Câu lạc bộ suy luận xem sao."

Mọi người đều hiểu ý của Hòe Dật, mong đợi vào việc đám người đội trưởng Ngô đến cứu người là không thực tế, anh ta là muốn lợi dụng đội trưởng Ngô bọn họ đến điều tra hiện trường.

Suy cho cùng cũng là cảnh sát hình sự kỳ cựu, nói không chừng có thể mang đến cho bọn họ những tiết lộ mới, còn bọn họ đợi ở trong văn phòng, chỉ cần liên lạc qua điện thoại nên nguy hiểm cũng sẽ tương đối thấp.

Đây không có nghỉ ngờ gì là một ý tưởng không tồi, nhưng tiền đề là, phải bỏ qua những rủi ro mà đội trưởng Ngô bọn họ gặp phải.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, ngay cả Hòe Dật đưa ra đề nghị cũng cúi đầu, không nói nữa.

Đột nhiên, một tràng tiếng điện thoại vội vã cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

Giang Thành ổn định lại tỉnh thần, nhấc điện thoại lên, hắn chỉ nghe mà không lên tiếng, bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông, có thể cảm nhận được đối phương đang rất khẩn trương và hoảng sợ: "Có phải đội trưởng Hạ không? Tôi là Ngô Bân, Câu lạc bộ suy luận... Câu lạc bộ suy luận đã xảy ra chuyện rồi!

Một lúc sau, Giang Thành mới trấn tĩnh nói: "Đội trưởng Ngô, đừng vội, cừ từ từ nói." rõ ràng có hơi do dự, nhưng rất nhanh, vẫn kể lại toàn bộ câu chuyện cho Giang Thành.

Đầu bên kia điện thoại khá ồn ào, có lẽ Ngô Bân đang ở trong một không gian nhỏ, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc của người xung quanh.

"Khoảng 2 tiếng trước, văn phòng thành phố nhận được điện thoại báo cảnh sát, là của nhân viên Câu lạc bộ suy luận, nói rằng ông chủ của họ đã mất tích rồi."

"Chuyện là như thế này, ông chủ nói với nhân viên rằng anh ta sẽ đi xa một thời gian, việc kinh doanh ở đây sẽ giao cho anh ta quản lý, còn hứa sẽ cho anh ta một khoản hoa hồng hậu hĩnh."

"Sau khi chủ quán nói xong, anh ta quay lại văn phòng để sắp xếp các thủ tục giấy tờ gì đó, bảo nhân viên lát nữa hãy đến văn phòng tìm mình, sẽ giao những thứ này cho anh ta, sau đó còn đặc biệt đề cập đến việc có chuyện muốn dặn dò anh ta."

"Nhân viên này rất phấn khởi, nhưng anh ta đã đợi gần hai tiếng đồng hồ, trời đã tối rồi, mà chủ quán cũng không gọi điện cho anh ta."

"Anh ta cảm thấy kỳ lạ nên một mình đến phòng làm việc của chủ quán, đầu tiên là gõ cửa, bên trong không có ai trả lời."

"Sau khi anh ta chờ mấy giây, theo bản năng đẩy cửa ra, không ngờ cửa vừa đẩy đã mở ra, không khóa, hơn nữa đèn bên trong cũng đều đang sáng, nhưng lại không thấy chủ quán đâu."
Bình Luận (0)
Comment