Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Mất Tích

Chương 845: Mất tích Chương 845: Mất tíchChương 845: Mất tích

"Có khi nào là chủ quán đã rời đi trước rồi không?" Giang Thành đưa ra một giả thuyết rất bình thường.

"Không thể." Giọng điệu của Ngô Bân ở bên kia rất chắc chắn: "Hành lý của chủ quán vẫn còn ở trong văn phòng, giấy tờ tùy thân các thứ đều vẫn còn, chỉ có người thì không thấy đâu."

"Quan trọng hơn là, còn có một chiếc giày da để lại trong văn phòng, cách cửa không xa." Ngô Bân nhấn mạnh: "Chính là đôi mà chủ quán đã đi hôm nay, nhân viên này vừa nhìn đã nhận ra ngay."

"Hơn nữa trong lúc nhân viên này đang đợi chủ quán, vẫn luôn đứng ở quầy lễ tân của Câu lạc bộ suy luận, ngay bên cạnh cửa quán, anh ta không hề nhìn thấy ông chủ đi ra."

Chỉ dựa vào những chuyện hư ảo này mà lựa chọn báo cảnh sát thì có hơi khiên cưỡng, Giang Thành vẫn không có động tĩnh gì, hắn biết Ngô Bân vẫn còn có một số chuyện chưa nói.

"Nhân viên này nghĩ đến việc hôm nay cảnh sát tới quán, cùng với những sự bất thường trên người chủ quán sau khi cảnh sát rời đi, trong lòng đột nhiên dấy lên một loại dự cảm không lành."

"Anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi số của chủ quán."

Nói đến đây, ngữ khí của Ngô Bân chợt trở nên trì trệ, hơi thở cũng dồn dập, Giang Thành theo bản năng khẽ cau mày, biết điểm mấu chốt đã đến rồi.

Ước chừng sau năm giây im lặng, giọng nói của Ngô Bân trở nên trầm thấp đến lạ lùng, ông ta nói: "Điện thoại di động... điện thoại di động của chủ quán đã vang lên, ngay trong gian phòng làm việc này."

"Ở đâu?" Giang Thành cực kì phối hợp hỏi.

"Sau cửa." Ngô Bân nói: "Tiếng chuông điện thoại là vang lên từ sau cửa! Phòng làm việc này bố trí không được tốt lắm, cửa có thể đẩy rộng ra, sau khi cửa từ bên ngoài đẩy ra, sẽ có một khoảng trống giữa cánh cửa và bức tường, nơi đó cũng coi như là một điểm mù."

Giang Thành nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, hồi lâu mới hỏi: "Vậy nên... chủ quán là đang trốn sau cửa?"

Giang Thành vốn định hỏi rằng thi thể của chủ quán là ở sau cửa, dẫu sao thì trong tình huống này, Giang Thành không nghĩ là anh ta có thể sống sót, nhưng vì để không làm Ngô Bân bị kích động, nên vẫn lựa chọn cách thận trọng hơn khi hỏi. Nhưng câu trả lời của đối phương có chút ngoài dự liệu của hắn: "Không có." Ngô Bân trả lời một cách ngắn gọn: "Góc đó rất nhỏ, hoàn toàn không có chỗ để cho một người trốn, ở đó... ở đó có một bức tranh, tranh sơn dầu, treo sau cửa, một bức tranh sơn dầu rất lớn!

Khoảnh khắc nghe thấy nhắc đến "tranh sơn dầu", ánh mắt của Giang Thành chợt thay đổi, mấy người Hạ Cường đang sáp gần tới để nghe điện thoại cũng vậy, ánh mắt đều thay đổi, Hòe Dật liên tưởng đến cảnh tượng xảy ra ở gian phòng số 19, không nhịn được hít sâu một hơi, cảm thấy lạnh sống lưng.

"Tranh sơn dầu như thế nào?" Giọng nói của Giang Thành vẫn trấn tĩnh như cũ.

"Là một bức tranh sơn dầu rất cũ kĩ, tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào, nói tóm lại đó không phải là phong cách mà tôi thích, chắc là phương Tây, không khí tổng thể trông rất ngột ngạt buồn bã, có một người cảnh sát đã nói với tôi rằng, nội dung của bức tranh trông như là có liên quan đến tôn giáo, hiến tế gì đó, tôi cũng không hiểu."

"Điều kỳ lạ hơn nữa là, người nhân viên này nói rằng mặc dù biết sếp mình là một người học đòi văn vẻ, trong phòng làm việc cũng có treo một số bức tranh để trang trí, nhưng anh ta lại không nhớ rằng sau cửa cũng có treo tranh, hơn nữa bức tranh này anh ta không có một chút ấn tượng nào hết."

"Một bức tranh như vậy chỉ cần nhìn thấy một lần, thì sẽ không thể nào quên được, là một bức..." Ngô Bân tựa như đang suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả trong đầu, nhưng cuối cùng, vẫn bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Tóm lại, chúng tôi cũng đã gọi cho một số nhân viên khác đến, nhưng bọn họ cũng đều nói chưa từng thấy."

"Đúng rồi, trên bức tranh có một dòng sông màu đỏ, trong sông có rất nhiều người ăn mặc cổ quái đang tắm, biểu cảm của bọn họ cực kì quỷ dị, như cười mà lại như không cười, khóe mắt nhướng lên trên ..."

Giang Thành cảm thấy Ngô Bân ở đầu bên kia điện thoại có chút kỳ lạ, nói chuyện cả một lúc lâu cũng không đi vào trọng tâm, liền cắt ngang nói: "Đội trưởng Ngô, vừa rồi ông nói điện thoại là vang lên sau cửa."

"Đúng, tôi đang định nói với anh chuyện này!" Giọng điệu của Ngô Bân đột nhiên trở nên kích động: "Điện thoại là vang lên sau cửa! Nhưng không phải là sau cửa, là... là ở trong tranh, nhạc chuông điện thoại từ trong tranh truyền ra, trong bức tranh treo sau cửa này!"

"Trong tranh truyền ra tiếng chuông điện thoại di động?" Chu Đồng nhất thời có chút mất tập trung, chuyện này vượt quá phạm vi hiểu biết của "Không sai, chính là như vậy! Hơn nữa... hơn nữa chúng tôi cũng nhìn thấy một chỗ lập lòe sáng ở một vị trí khó thấy trong bức tranh sơn dầu."

"Đó là điện thoại di động!"

"Điện thoại di động được nắm chặt trong tay một người, không, không đúng, nói chính xác là nửa bàn tay của một người, người đó chỉ còn lại phần thân trên, còn mọi thứ phía dưới thắt lưng đều đã biến mất!"

"Là chủ quán mất tích, phần thân trên của anh ta đang bị người ta xách lên, phần thân dưới bị ném ở vị trí cách đó mấy mét, dưới chân anh ta... dưới chân anh ta chỉ còn lại một chiếc giày!" Ngô Bân nói đến cuối cùng, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy, có thể tưởng tượng ra cú sốc tâm lý mà vị cảnh sát hình sự già phải chịu vào lúc này.

Không quá lời khi nói rằng, thế giới quan mà ông vẫn luôn tin tưởng đang sụp đổ.

Qua mô tả của Ngô Bân, toàn bộ câu chuyện hiện lên trong đầu Giang Thành, đại khái là sau khi bọn họ rời đi, kẻ giết người lúc nửa đêm đã tìm đến chủ quán.

Bức tranh sơn dầu mà bọn họ nhìn thấy, xuất hiện một cách quỷ dị trong văn phòng của chủ quán, đồng thời bằng một thủ đoạn không thể hiểu nổi, giết chết chủ quán, sau đó kéo thi thể anh ta vào trong bức tranh, hòa làm một thể với thế giới trong bức tranh.

"Bụp!"

Một âm thanh nghèn nghẹt phát ra từ đầu micro bên kia, Giang Thành nghe rất quen, giống như một người, đập mạnh đầu vào tường phát ra.

"Hửm?" Ngô Bân phát ra giọng nghỉ hoặc.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Thành đột nhiên có một loại dự cảm không lành, xét theo cuộc trò chuyện, đám người Ngô Bân đang có mặt tại hiện trường.

Ngô Bân không trả lời Giang Thành, mà cao giọng hét lên: "Chỗ các cậu xảy ra chuyện gì vậy?"

Một lúc lâu vẫn không có phản hồi.

"Đổng Dũng?" Ngô Bân lớn tiếng hỏi.

Giang Thành nghe thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp của Ngô Bân, những âm thanh ồn ào trước đó, không biết đều đã biến mất từ lúc nào.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói của Ngô Bân đột nhiên hoảng sợ, kèm theo âm thanh chuyển động nhanh chóng, xung quanh còn có tiếng gió "Đội trưởng Ngô, chỗ các ông xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Thành ngay lập tức hỏi.

"Đèn, đèn ngoài hành lang tắt rồi, xung quanh đây rất tối, vừa rồi trong văn phòng có âm thanh, một âm thanh rất kỳ lạ, đội viên của tôi vẫn còn ở bên trong, tôi gọi bọn họ, nhưng không có ai trả lời." Ngô Bân mặc dù lo lắng, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng: "Tôi phải đi tìm bọn họ đây."

Tình huống tương tự như này, Giang Thành đã trải quan rất nhiều lần, hắn lập tức cao giọng nhắc nhở: "Đội trưởng Ngô, tuyệt đối không được vào! Đi, lập tức rời khỏi đó đi."

"Đội viên của tôi, còn cả mấy nhân viên đều đang ở bên trong." Giọng nói của Ngô Bân rất cố chấp: "Tôi không thể bỏ bọn họ lại."

"Bây giờ ông vào là tự tìm đường chết!" Giang Thành nghiêm giọng nói: "Ông hoàn toàn không biết mình đang đối mặt với cái gì đâu!"

Một giây sau, đầu dây bên kia truyền đến "bùm" một tiếng giòn giã, Giang Thành ngừng nói, hắn nghe thấy, là âm thanh của súng ngắn.

"Xin hãy chuyển lời của tôi với đội trưởng Hạ, nếu như trong vòng 10 phút không thấy hồi âm của tôi, xin hãy lập tức chỉ viện, lặp lại lần nữa, xin hãy lập tức chi viện!"

Điện thoại lập tức cúp máy.
Bình Luận (0)
Comment