Chương 846: Lo lắng
Chương 846: Lo lắngChương 846: Lo lắng
"Đội trưởng Ngô gặp nguy hiểm." Trên cuốn sổ mà Lâm Mục Vấn giơ lên, có viết dòng chữ, hơi nguệch ngoạc có thể nói lên sự lo lắng trong lòng người phụ nữ.
Đôi mắt cô tràn ngập ánh sáng của sự mong đợi, chỉ là những người bị ánh sáng này quét đến, đều lần lượt tránh ánh mắt của cô.
Lâm Mục Vẫn vô thức nhìn sang anh trai, Lâm Mục Vân cũng không biết phải giải thích với em gái như thế nào, chỉ mở miệng ra, cuối cùng thở dài một tiếng.
Cuối cùng vẫn là Hạ Cường quyết định làm nhân vật phản diện: "Lâm tiểu thư." Anh ta nhìn Lâm Mục Vãn, giọng điệu trầm ngâm nói: "Thế giới này khác với thế giới chúng ta đang sống, cô có thể coi nó như một trò chơi nhập vai đời thực quy mô lớn, ở đây, ngoại trừ những người chúng ta, những người khác đều là nhân vật trong trò chơi, bọn họ... bọn họ không phải là người thật, cho nên..."
Lời nói của Hạ Cường càng ngày càng không tự nhiên, ở lâu trong thế giới nhiệm vụ trong thời gian dài, tâm tính của anh ta cũng đang dần thay đổi, thậm chí ranh giới giữa hai thế giới cũng bắt đầu mờ dần.
Trên mặt Lâm Mục Vấn hiện lên một tia thất vọng, cô quay mặt đi nhìn sang Giang Thành, như thể chắc chắn rằng người đàn ông có khí chất hơi giống anh trai cô sẽ không nói dối cô.
Giang Thành hơi mím môi: "Lâm tiểu thư, đội trưởng Hạ nói sai rồi, cho dù là ở thế giới nhiệm vụ hay thế giới hiện thực, chúng ta đều nên tôn trọng sinh mệnh, kính sợ sinh mệnh. Nếu như có thể, chúng ta sẽ chung tay giúp đỡ mọi người cần sống sót trong lúc nguy nạn."
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Mục Vẫn có chút cảm động, cô mở miệng ra, nhưng chưa kịp lên tiếng, Giang Thành đã nói tiếp: "Nhưng tình huống lần này hơi khác một chút, Lâm tiểu thư, chúng ta không thể phán đoán được đội trưởng Ngô ở đầu bên kia của điện thoại là người hay là quỷ, đây rất có thể là một cái bẫy."
"Mục đích là để dẫn chúng ta đến Câu lạc bộ suy luận, sau đó một mẻ tóm gọn tất cả chúng ta." Giang Thành liếc nhìn Lâm Mục Vân đang đứng bên cạnh một cái, nói thêm: "Lâm tiểu thư, sự quỷ dị trong Câu lạc bộ suy luận vào ban ngày cô cũng đã thấy rồi, cô cũng không muốn, anh trai mình cùng chúng tôi mạo hiểm phải không."
Hai chữ "anh trai" coi như là đã chạm đến sự mềm yếu trong lòng Lâm Mục Vẫn. Nhìn thấy Lâm Mục Vấn hơi cụp mắt xuống, Giang Thành biết lời nói của mình đã có tác dụng, nhưng kỳ lạ là, hắn lại không cảm nhận được khoái cảm của việc mưu kế đã đạt được, ngược lại còn có một loại cảm giác thất vọng dâng lên.
Ánh mắt nhìn sang Lâm Mục Vãn lần nữa, cũng không còn sự ung dung và tự nhiên như trước.
Cảm nhận được cái nhìn quan tâm của Lâm Mục Vân, Lâm Mục Vẫn gật gật đầu, sau đó cầm cuốn sổ lên, nhanh chóng viết một dòng chữ lên đó: "Xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."
Giang Thành quay đầu, tránh đi những dòng chữ trên cuốn sổ.
Đêm, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mà điện thoại ở văn phòng, cũng không thấy còn đổ chuông nữa.
Những chuyện liên tiếp xảy ra này, xua tan cơn buồn ngủ của mọi người, quan trọng hơn là, mọi người đều biết rõ rằng ngủ hay không đều không quan trọng, dù sao khi nào đến thời gian, cũng sẽ bị cưỡng bức đưa vào giấc ngủ.
Đến lúc đó sẽ có tiếng chuông báo thức có tác dụng như một lời nhắc nhở.
Tất cả mọi người ngồi quanh ghế sô pha, Hạ Cường trầm tư suy nghĩ một chút, rồi nói với Giang Thành: "Anh Giang, có tiện nói chuyện riêng với tôi một chút không?"
Hai người tránh khỏi đám đông, đi đến bên cửa sổ, từ vị trí này, có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ánh đèn neon đang nhấp nháy, giao thông trên đường vẫn giống như trong thế giới hiện thực.
Hạ Cường nhìn theo tầm mắt của Giang Thành, nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu mới nói: "Nếu ở lại thế giới này lâu, sẽ luôn cảm thấy mình càng ngày càng thích hợp với nơi này, chứ không phải thế giới hiện thực, có lẽ nếu ở lại đủ lâu, thì sẽ thực sự không thể quay về được nữa." Trong giọng nói của anh ta mang theo chút buồn bã.
"Anh Giang." Hạ Cường thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt của Giang Thành: "Anh nói những tên như chúng ta, rút cuộc là giống người nhiều hơn, hay là cái thứ kia nhiều hơn?"
Trên người Hạ Cường cũng gánh vác một cánh cửa, Giang Thành ngửi thấy trên người anh ta một thứ mùi quen thuộc điên cuồng và rung động.
Chỉ là Hạ Cường che giấu rất tốt, ít nhất xem ra, anh ta cách lúc bị ăn mòn hoàn toàn vẫn còn một khoảng thời gian.
Nhưng Giana Thành hiểu anh †a có thể hỏi ra vấn đề nàv chứng †ô anh ta không còn nhiều thời gian nữa, ít nhất so với tưởng tượng thì ngắn hơn rất nhiều.
"Giống người hay giống quỷ đều tùy thuộc vào chúng ta." Giang Thành nói: "Anh cũng đã trải qua không ít nhiệm vụ, chắc hẳn hiểu rằng, có một số người trong nhiệm vụ còn đáng sợ hơn cả quỷ."
Hạ Cường cười cười nói: "Anh nói có lý." Dừng một chút, anh ta nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới với ánh mắt tán thưởng, sau đó nói tiếp: "Có vẻ như sự lo lắng của Cung Triết tiên sinh là có hơi quá rồi."
"Cung Triết?" Giang Thành có hơi bất ngờ, đối với cái tên này, Lâm Uyển Nhi cũng đưa ra một đánh giá rất cao, sau khi Hạ Đàn bị cửa ăn mòn hoàn toàn, người đàn ông tên Cung Triết này đã trở thành Định Hải Thần Châm (trụ cột) của nhà họ Hạ.
Giang Thành đã gặp qua ông ta mấy lần, lần nào cũng không mấy vui vẻ dễ chịu, cái gã rất khó đối phó này, chỉ cần đứng đó thì đã gây áp lực cho người khác rồi.
"Đúng vậy." Hạ Cường nói rất tự nhiên: "Cung Triết tiên sinh hiếm khi tỏ ra có hứng thú với ai đó, nhưng anh là một ngoại lệ."
"Vậy tôi cũng thật vinh hạnh." Giang Thành không thích bị người khác tuỳ tiện bình phẩm, hơn nữa hắn cũng không thích thái độ của Hạ Cường khi nói chuyện với mình.
Hạ Cường thì lại không coi trọng điều đó, người đàn ông trông có vẻ khá ngay thẳng phóng khoáng này, đối xử với các thành viên trong đội cũng rất chân thành.
Về điểm này, rất giống với đội trưởng Ngô đã gọi điện thoại đến trước đó.
"Cung Triết tiên sinh nói, anh là một người rất đặc biệt." Hạ Cường tiếp tục: "Hơn nữa vào một ngày nào đó trong tương lai, rất có thể ngài ấy sẽ hối hận vì đã bỏ qua cho anh."
"Anh sẽ trở thành một thứ rất đáng sợ, có lẽ..." Sắc mặt của Hạ Cường trở nên nghiêm túc: "Ngay cả ngài ấy cũng cảm thấy đây là một sự tồn tại phiền toái."
Giang Thành nhìn anh ta nói: "Đội trưởng Hạ, anh gọi tôi đến đây, không phải chỉ để nói những chuyện này chứ, tôi không thấy những chuyện này có mối liên hệ nào với tình thế khó khăn hiện tại mà chúng ta đang phải đối mặt."
"Anh Giang nghĩ thế nào về tình hình hiện tại?" Hạ Cường thay đổi giọng điệu, dường như không cảm thấy có chút đường đột nào. chúng ta đến Câu lạc bộ suy luận, hẳn là đã kích hoạt một giai đoạn mới của cốt truyện, về phần là tốt hay là xấu, hiện tại vẫn còn khó nói."
"Nhưng xét theo manh mối thấy được, tìm được Câu lạc bộ suy luận, hay là gian phòng số 19, chỉ là chuyện sớm hay muộn." Hạ Cường nói.
Giang Thành không tỏ ý kiến gì, dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trong phút chốc trở nên có hơi kỳ lạ.
Hạ Cường nhìn thấy cảm xúc biến hóa của Giang Thành, truy hỏi: "Anh đã nghĩ tới chuyện gì?"
"Manh mối hiện tại khá là loạn, chúng ta ít nhất vẫn phải đến gian phòng số 19 thêm một lần nữa." Giang Thành đè nén giọng nói xuống.
"Bản chép tay của người chơi kia." Hạ Cường cố ý nói, đánh giá từ cái tên, đó là một manh mối rất quan trọng, tuy nhiên, muốn lấy được bản chép tay, thì phải đối mặt với sự tấn công của quỷ, tạm thời bọn họ vẫn chưa tìm ra quy tắc để tránh quỷ.
Điều khiến Hạ Cường ngạc nhiên là, Giang Thành suy nghĩ một chút, tiếp theo lắc đầu: "Cuốn sổ chép tay đó rất quan trọng, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn có một thứ khác quan trọng hơn nó."