Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 847 - Chương 847: Đến Rồi

Chương 847: Đến rồi Chương 847: Đến rồiChương 847: Đến rồi

"Còn thứ gì quan trọng hơn cả bản chép tay kia nữa?" Đồng tử Hạ Cường hơi giãn ra: "Là thứ gì, bức tranh sơn dầu kia?"

Sự quỷ dị của bức tranh sơn dầu thì mọi người đều biết rõ, nhưng trong mắt Hạ Cường, nó đại diện cho nguy hiểm nhiều hơn, chứ không phải là manh mối.

Giang Thành do dự một chút, lắc lắc đầu: "Không phải bức tranh sơn dầu kia, cụ thể là cái gì, hiện tại tôi cũng chưa nghĩ ra, trực giác mách bảo tôi rằng, chúng ta đã bỏ qua một thứ rất quan trọng, tôi cũng đang nghĩ, nhưng đầu óc rất hỗn loạn."

"Tôi tin vào trực giác của anh, anh Giang, sau khi nghĩ ra, xin hãy nhất định nhắc nhở tôi." Hạ Cường quay lại nhìn hai anh em Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vãn đang ngồi gần ghế sofa, nói nhỏ: "Tôi và các anh em của tôi có thể sống sót rời đi hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến cục diện bên ngoài, nhưng hai anh em nhà Lâm thị nhất định phải sống sót rời khỏi đây, đây đại diện cho một loại tín hiệu, tín hiệu mà nhà họ Hạ chúng tôi truyền đạt cho Người Gác Đêm, chúng tôi có năng lực bảo vệ những người mà chúng tôi muốn bảo vệ, điểm này rất quan trọng."

"Tôi đại khái có thể hiểu được." Giang Thành không có bất kỳ phản đối nào, Lâm Uyển Nhi cũng đã có nói ngắn gọn với hắn về cục diện hiện tại, tranh đấu đã ở tình thế căng thẳng nhất, Người Gác Đêm và một bên thế lực khác đã hoàn toàn là không chết thì không thôi.

Hạ Cường thở ra một hơi, giọng điệu trầm xuống: "Anh Giang, có thể nhờ anh một chuyện được không?"

"Giúp chúng tôi bảo vệ hai anh em Lâm thị." Giang Thành nói một cách tự nhiên, một vấn đề rất đơn giản, ngoại trừ điều này ra, hắn không nghĩ ra lý do nào khác để Hạ Cường phải nhờ mình.

"Đúng vậy, tuy rằng tôi biết việc này sẽ rất khó khăn, nhưng để đổi lại, tôi cùng đội ngũ của tôi cũng sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ các anh, không cần dè dặt mà chia sẻ hết những manh mối thu thập được với các anh."

Không phải mọi nguy hiểm trong nhiệm vụ đều đến từ quỷ, mà cũng có khá nhiều đến từ bạn đồng hành trong nhiệm vụ, việc đâm sau lưng là thường xuyên xảy ra.

Theo một nghĩa nào đó, việc có một nhóm bạn đồng hành đáng tin cậy sẽ giảm bớt độ khó của nhiệm vụ đi rất nhiều.

Giang Thành nhìn bóng lưng Lâm Mục Vẫn, lúc này cô đang lặng lẽ nfầi hên canh anh †rai Lâm Muic Vân: kiên nhẫn lắng nahe tên mân ở nhía bên kia ghế sô pha đang vừa khoa tay múa chân vừa nói chuyện, có lẽ là để dạy cô gái này một số bí quyết sinh tồn trong nhiệm vụ.

Phong Kiệt và Chu Đồng, một người thản nhiên ngồi trên tay vịn của ghế sofa, trong khi người kia chỉ đơn giản dựa vào tường, xét theo vẻ mặt của họ, cả hai đều cho rằng tên mập đang nói nhảm.

Giang Thành quay mặt đi: "Tôi đồng ý với anh."

Trên mặt Hạ Cường hiện lên một chút vui mừng, đối với việc của thể thuyết phục được Giang Thành hay không thì anh ta không nắm chắc, cách đây không lâu, anh ta cùng đội ngũ của mình còn đã đi theo Hạ Manh tiểu thư và Cung Triết tiên sinh đến vây bắt người đàn ông tên là Giang Thành này.

"Cám ơn anh, tôi có thể thay mặt nhà họ Hạ hứa với anh, chỉ cần hai anh em Lâm thị có thể an toàn rời khỏi nơi này, nhà họ Hạ sẽ..."

Hạ Cường hưng phấn nói, nhưng nói được một nửa lại bị Giang Thành không chút nể mặt cắt ngang: "Tôi hứa sẽ giúp đỡ hai anh em nhà họ Lâm, không liên quan gì đến nhà họ Hạ, hay là anh cả, là Lâm Mục Vẫn." Giang Thành dừng một chút, tiếp theo nói: "Cô ấy đã từng giúp tôi."

Hạ Cường suy nghĩ một chút, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Gọi hết bọn họ tới đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc một chút." Giang Thành nói.

Chẳng bao lâu, một nhóm người tụ tập quanh cửa sổ, có thể thấy tâm trạng của mọi người đều bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra cách đây không lâu, đặc biệt là Lâm Mục Vãn, ánh mắt ảm đạm, Giang Thanh chỉ dừng lại một chút trên khuôn mặt của cô, rồi lại dời tầm mắt đi.

"Tôi và đội trưởng Hạ đã bàn bạc qua rồi, ngày mai chúng ta cần phải đến Câu lạc bộ suy luận một lần nữa, lần này chúng ta cần phải..."

"Cộc!"

Giang Thành chưa kịp nói xong, Lâm Mục Vãn đã lùi mạnh về phía sau một bước, động tác đột ngột này giống như một lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt cắt đứt nhịp tim căng thẳng của mọi người.

Lâm Mục Vấn trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, như bị dọa sợ đến tột độ.

"Mục Vẫn." Lâm Mục Vân lập tức an ủi nói: "Em sao vậy?"

Phản ứng đầu tiên của mọi người là có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện trong phòng, mấy người lập tức tản ra và nhìn quanh phòng.

Nhưng sau khi tìm kiếm một vòng, cũng không phát hiện ra điều gì Cửa vẫn đóng như cũ, trong hành lang không có tiếng động lạ.

Nhìn sang chỗ khác, Giang Thành lập tức hỏi: "Đừng sợ, cô nhìn thấy cái gì, hay là cảm giác thấy cái gì?"

Sự hiểu biết của Giang Thành đối với người phụ nữ này tương đối phiến diện, hắn chỉ biết cô có tấm lòng nhân hậu, dường như chức năng ngôn ngữ có vấn đề, chỉ dựa vào cuốn sổ trong tay để giao tiếp hàng ngày.

Ngoài ra, còn rất phụ thuộc vào anh trai Lâm Mục Vân.

Lâm Mục Vãn vô thức ngồi xổm xuống, co rúm người lại, như muốn giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Lâm Mục Vân đi theo cô, ngồi xổm xuống bên cạnh: "Mục Vãn." Anh ta đưa tay ra xoa đầu cô, đồng thời lấy cuốn sổ trong tay Mục Vấn ra, đưa cho cô, kèm theo một chiếc bút: "Em đã nhìn thấy cái gì, hãy viết nó ra cho bọn anh biết được không, chuyện này rất quan trọng."

Hai vai Lâm Mục Vấn khẽ run lên, nhưng vẫn đưa tay ra, siết chặt cây bút, sau đó viết một dòng chữ vào sổ, bởi vì sợ hãi, chữ viết trở nên hơi biến dạng, nhưng khi mọi người nhìn thấy dòng chữ đó, sắc mặt đều đột nhiên thay đổi.

"Ngoài cửa sổ, có người, một người rất đáng sợ."

Những chữ trong sách như một con dao, đâm vào trái tim mọi người.

Hòe Dật và tên mập đang đứng đối diện với cửa sổ, phản ứng của bọn họ nhanh nhất, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không nhìn thấy cảnh tượng kinh dị nào, ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, không có khuôn mặt quỷ dị nào nổi lên, càng không có quỷ.

Mọi người vô thức tránh xa cửa sổ, như thể lo lắng có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện sẽ dọa mình giật mình.

"Không có." Chu Đồng quay đi, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Mục Vãn, môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng Hạ Cường lại dùng ánh mắt ngăn cản.

"Lâm tiểu thư." Giang Thành nói: "Ngoài cửa sổ không có gì, cô không cần sợ hãi, chúng tôi đều ở đây."

Lâm Mục Vãn với tay lấy cuốn sổ, nhanh chóng viết thêm một dòng nữa lên đó, dùng sức rất mạnh, đến mức làm rách cả trang sau: "Tôi không nhìn nhầm, là ở ngoài cửa sổ, sân tennis bên ngoài, sân tennis cách đó không xa, tôi nhìn thấy rất rõ."

Lần này mọi người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên phát hiện xa xa phía đối diện có một sân tennis, có vài người đang tập luyện trong sân tennis trên ahế aần đó =ó naười auàng khăn trắng đang nahÌ naøi. Ánh mắt quét qua từng chút một, đột nhiên, hơi thở của hai người Giang Thành và Hạ Cường, đồng thời cùng ngưng trệ, tiếp sau đó, giống như đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, đồng tử của bọn họ lập tức co rút lại.

Cách mấy người đang nghỉ ngơi không xa, phía sau lưới sắt vây quanh sân, còn có một người đang đứng.

Người đó có thân hình cao lớn, đeo một chiếc tạp dề màu tối không thể phân biệt được màu sắc, quan trọng là đầu được quấn một lớp băng dính dày trong suốt, một đôi mắt đẫm máu chứa đầy oán hận, nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ của bọn họ ở đây.

Trong tay xách một chiếc rìu đáng sợ!

Đó chính là gã sát nhân trong đêm mưa mà bọn họ nhìn thấy trong bức tranh!

Chính là nó!

Đến rồi...
Bình Luận (0)
Comment