Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 849 - Chương 849: Góc Chết

Chương 849: Góc chết Chương 849: Góc chếtChương 849: Góc chết

Nhìn theo tầm mắt của Lâm Mục Vân, ở trong một góc phía xa, màu sắc dưới sàn nhà sẫm màu hơn những nơi khác một chút, cùng với sự hô hấp của Giang Thành, trong không khí bắt đầu bay lên một mùi ngọt nồng nồng.

Thứ trên mặt đất... là máu!

Mà vị trí đó, Giang Thành tập trung nhìn kĩ, chính là nơi tìm thấy thi thể của Viên Tiểu Thiên vào ban ngày.

"Là Tiểu Thiên." Hạ Cường hồi lâu chưa lên tiếng chợt khẽ nói.

Giang Thành đoán rằng, rất có khả năng là anh ta đã qua đó xem rồi.

Nếu như thi thể của Viên Tiểu Thiên còn ở đây, vậy thì ở phía trước lối thoát hiểm bên ngoài, thi thể của Lý Mộng Dao hẳn cũng vẫn còn.

Giang Thành đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, theo như hiểu biết của hắn đối với nhiệm vụ, thi thể sẽ có cơ chế làm mới giống như game, mỗi khi có một nhóm người mới tiến vào, thi thể của người đã từng chết sẽ bị một sức mạnh không thể chống lại dọn sạch.

Trong những nhiệm vụ trước đây đều là như vậy, bọn họ đã quen với điều đó, nhưng lần này, có điều gì đó dường như đã thay đổi.

Những hạt mưa bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, mưa không lớn lắm, ít nhất là tạm thời vào lúc này không phải là như vậy, nhưng đối với Giang Thành và những người khác, điều đó có nghĩa là nỗi kinh hoàng thực sự... đã bắt đầu.

Gã sát nhân đêm mưa, tất nhiên là sau khi trời đổ mưa, mới xuất hiện.

"Tôi vừa mới tới gần thi thể của Tiểu Thiên." Hạ Cường nhìn Giang Thành, vội vàng nói: "Theo như hiểu biết của tôi về Tiểu Thiên, cậu ta lựa chọn nơi đó là vì đã học được bài học về cái chết của Mộng Dao sau khi trốn thoát thì tử vong, nên có ý định trốn ở đây, để trì hoãn thời gian."

"Điểm này có thể nhìn ra từ việc lựa chọn vị trí, vị trí của cậu ta quả thực tương đối khuất, nhưng tầm nhìn lại có hạn."

Giang Thành nghe một hồi, có chút mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Hiện tại thời gian cấp bách, gã sát nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hắn cũng không rảnh nghe Hạ Cường giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện.

"Tiểu Thiên là bị thứ đó tiếp cận từ phía sau, sau đó giết chết." Hạ Nghe những lời này, ánh mắt Giang Thành chợt khựng lại, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc ở trong gian phòng số 19, theo miêu tả của những người đợi ở bên ngoài, có một bóng người cứ luôn đi theo sau bọn họ, đồng thời nhân lúc bọn họ đứng lại, thì đứng ở ngay phía sau một người trong đó, cho đến khi hai cái bóng hoàn toàn chồng lên nhau, nhìn từ phía sau, trông giống như một người.

Bây giờ mọi người đã rõ, người bị chồng lên đó, chắc hẳn chính là chủ quán.

Dù sao thì không lâu sau khi bọn họ rời đi, bức tranh sơn dầu quỷ dị đó liền xuất hiện trong phòng của chủ quán, hơn nữa đã giết chết anh ta.

"Việc này có liên quan đến phương thiết giết người của gã sát nhân." Giang Thành nhìn Hạ Cường: "Nó chỉ có thể giết người từ phía sau, hoặc là phải đáp ứng điều kiện xuất hiện ở phía sau lưng."

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi nghĩ ít nhất có một nửa khả năng." Hạ Cường nói.

Giang Thành suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Vẫn còn một điểm, gã sát nhân khi hành động không có tiếng bước chân, ở trong gian phòng số 19 chúng ta đều không nghe thấy."

Không có tiếng bước chân, coi chừng phía sau, bọn họ tạm thời chỉ có thể kết luận được hai điểm này.

Không biết từ lúc nào, khi mưa bên ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng hạt hơn, toàn bộ khu vực văn phòng bắt đầu xuất hiện một làn sương nhẹ.

Sương mù có màu xám đen, trông rất cổ quái, dần dần bao quanh phạm vi của bọn họ.

Tầm nhìn xung quanh trở nên rất kém, đại khái chỉ khoảng 3- 4 mét, những vật thể lớn ở xa hơn chỉ còn là những đường nét mờ mờ.

"Chúng ta không thể tụ tập lại với nhau." Hạ Cường lên tiếng, mặc dù anh ta biết, trong hoàn cảnh như thế này mà tách ra, theo một nghĩa nào đó cũng có nghĩa là vĩnh biệt, nhưng anh ta có lý do của riêng mình, không có lựa chọn nào khác.

Khi nghe thấy phải tách nhau ra, Lâm Mục Vấn lập tức nắm lấy cánh tay Lâm Mục Vân ở bên cạnh, dùng hành động thiết thực nói với mọi người rằng cô không muốn tách khỏi anh trai mình.

Tuy nhiên, Lâm Mục Vân hiểu rõ, đưa tay ra, chậm rãi chạm vào đầu em gái Lâm Mục Vấn, nhẹ nhàng nói: "Mục Vãn, nghe lời, chúng ta đều sẽ không có chuyện gì đâu."

Hạ Cường thu lại ánh mắt từ trong làn sương mù, chuyện đã đến nước gì, nhanh chóng giải thích với Giang Thành: "Bất luận thế nào, ít nhất một người trong số Lâm công tử và Lâm tiểu thư phải sống sót, đây là chuyện đã được định đoạt sẵn trước khi hành động bắt đầu."

"Anh Giang, tôi và anh tách ra đi riêng, mỗi người chúng ta dẫn theo một người, về phần có thể xông được ra hay không..." Anh ta mím môi, không nói thêm lời nào nữa.

"Lâm tiểu thư." Giang Thành nhìn Lâm Mục Vãn, dùng giọng không thể bàn cãi, nói: "Cô đi theo tôi."

"Làm phiền anh rồi, anh Giang." Lâm Mục Vân có vẻ không muốn chia tay em gái mình, nhưng lý trí nói với anh ta, sự sắp xếp của đội trưởng Hạ là đúng dẫn.

Lâm Mục Vấn buông cánh tay anh trai, lấy cuốn sổ ra, nhanh chóng viết một dòng lên đó.

Giang Thành nhìn thấy, bên trên là "Chúng ta nhất định có thể ra ngoài!"

Nhưng đối với việc làm thế nào để phá vỡ cục diện, Giang Thành và Hạ Cường lại có những khác biệt.

Giang Thành chủ trương tìm cách thoát khỏi cao ốc Hữu Nhuận, trong khi Hạ Cường chủ trương trì hoãn thời gian bên trong tòa nhà đến sau khi mưa tạnh, tình thế đương nhiên sẽ được giải quyết.

Hai người không ai có thể thuyết phục ai, dù sao thì hiện tại có quá ít manh mối để hỗ trợ lý luận chỉ tiết hơn, đối mặt với mọi thứ xa lạ, bọn họ chỉ có thể dùng mạng sống của mình để thử sai.

Hạ Cường đưa Lâm Mục Vân rời đi trước, bóng dáng của bọn họ nhanh chóng biến mất trong sương mù.

Tin tốt duy nhất là điện thoại di động của bọn họ vẫn dùng được, hai nhóm người có thể liên lạc thông qua chúng.

Giang Thành không hành động hấp tấp, ra hiệu cho Lâm Mục Văn đi theo mình, hai người trước tiên đi tới gần chỗ thi thể của Viên Tiểu Thiên.

Sau khi thông qua việc quan sát một cách đơn giản, quả thực gần giống như Hạ Cường nói, Viên Tiểu Thiên thu người dưới gầm bàn, cho dù quay người lại cũng không thể nhìn thấy phía sau qua tấm vách ngăn dưới gầm.

Nơi đó là góc chết đáng sợ nhất.

Mà theo như hiện trường tử vong mà tổ trưởng Trương đã mô phỏng cho bọn họ, chính là bị người ta âm thầm lặng lẽ đến gần, đứng trên bàn nơi anh †a đang trến. sau đó dùna lưc vuna chiếc rìu vuấna vẻ đâi đầu của Viên Tiểu Thiên ra.

Ngay lúc Giang Thành chuẩn bị đưa Lâm Mục Vãn đi, đột nhiên, Lâm Mục Vấn ôm chặt cánh tay Giang Thành, thông qua sự tiếp xúc, hắn có thể cảm nhận được Lâm Mục Vấn đang run rẩy dữ dội.

Giang Thành lập tức ngồi xổm xuống, nín thở, nhìn về hướng tầm mắt của Lâm Mục Vẫn.

Dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong màn sương mù tối tăm.

Mặt đất khẽ rung chuyển, ngay cả tần số cũng có cảm giác cứng ngắc và âm trầm.

Nhưng hắn không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào, ít nhất chắc chắn là không có tiếng bước chân.

Đôi mắt của Giang Thành không ngừng quét qua sương mù, phải hơn 10 giây trôi qua, hắn mới đột nhiên dừng lại.

Chính là gã đã nhìn thấy tối qua!

Đồng tử của Giang Thành đột nhiên co chặt lại.

Nó chỉ cách mình 6 hoặc 7 mét, xét theo mật độ của sương mù, đáng lẽ ra hắn không thể nhìn thấy, nhưng hắn lại đã nhìn thấy nó.

Điều đáng sợ hơn nữa là, lần này, một người một quỷ, gần như là đối mặt nhau.

Trước mắt không có quá nhiều thứ để che chắn, chính là hiện tại ở hiện trường có muốn chạy thì cũng đã quá muộn.

Nhưng giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến mọi người đều kinh ngạc đã xảy ra, gã sát nhân ngơ ngác quay người lại, bước đi cứng ngắc rồi biến mất trong màn sương.
Bình Luận (0)
Comment