Chương 850: Lựa chọn
Chương 850: Lựa chọnChương 850: Lựa chọn
Thế là... đi rồi?
Giang Thành không có quá nhiều sự vui mừng sau khi đã sống sót, hắn chỉ đang suy nghĩ nguyên nhân.
Xét từ khoảng cách vừa rồi, mong đợi rằng mình và Lâm Mục Vãn sẽ không bị phát hiện hoàn toàn là tự dối mình dối người, sở dĩ gã sát nhân không lao vào giết mình và Lâm Mục Vấn, chỉ là bởi vì điều kiện giết người chưa được kích hoạt, chỉ thế mà thôi.
"Chẳng lẽ chỉ cần bị nhìn thấy, thì gã sát nhân sẽ từ bỏ việc tấn công?" Giang Thành hơi cau mày, sau khi suy đoán này xuất hiện trong đầu, thì không thể thoát khỏi nó.
Đang lúc suy nghĩ, hắn cảm giác được cánh tay có chút siết chặt, quay đầu lại, thì bắt gặp ánh mắt của Lâm Mục Vấn.
Trong hoàn cảnh như này, vẫn là sắc mặt tái nhợt của Lâm Mục Vẫn, Giang Thành vô thức cho rằng cô đang sợ hãi.
Vừa định an ủi cô mấy câu, thì nhìn thấy Lâm Mục Vãn đang cầm cuốn sổ trên tay, trên đó viết một dòng chữ: Nó rời đi rồi, anh trai và anh Hạ đang gặp nguy hiểm.
Trong mắt Lâm Mục Vấn tràn đầy lo lắng.
Ánh mắt của Giang Thành dừng lại, một lát sau, nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Mục Vãn: "Tôi đã tìm được một số manh mối có liên quan đến gã trong sương mù, tôi sẽ thông báo cho đội trưởng Hạ, bọn họ sẽ không sao đâu."
Nghe vậy, hai mắt Lâm Mục Vãn sáng lên.
Nói xong, Giang Thành định dẫn Lâm Mục Vãn rời khỏi đây trước, gã sát nhân đã phát hiện ra vị trí của bọn họ, rất khó nói gã có quay lại đây để tì cách giết bọn họ hay không.
Ngay khi cả hai đứng dậy, qua khóe mắt của Giang Thành chợt có một tỉa sáng lóe lên.
Ánh sáng le lói phát ra từ khoảng cách khá gần với hắn, bên dưới gầm bàn.
Nhưng khi hắn nhìn lại, ánh sáng đã biến mất, chỉ còn lại thi thể của Viên Tiểu Thiên lặng yên nằm đó.
Viên Tiểu Thiên chết trong tình trạng rất thê thảm, cả cái đầu bị xẻ dọc, tách thành hai phần, chỉ còn một đoạn gân trên cổ còn dính lại và treo trên vai, cảnh tượng vô cùng rùng rợn. Con mắt phải của thi thể đã bị vỡ nát hoàn toàn, con mắt trái duy nhất còn sót lại vẫn còn trong hốc mắt, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh ta dường như đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Lần theo vị trí của tia sáng trong trí nhớ, hắn tìm thấy huy hiệu tên trên áo của Viên Tiểu Thiên.
Huy hiệu nhìn có vẻ rất bình thường, trước đó hắn từng đoán rằng, huy hiệu chắc hẳn sẽ là chỗ dựa trong nhiệm vụ, nhưng tác dụng thì vẫn chưa rõ.
Gã sát nhân đang ở gần đó, Giang Thành không dám ở lâu nữa, hắn quyết đoán bước tới, tháo huy hiệu tên của Viên Tiểu Thiên rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng không ai chú ý đến, ngay khi Giang Thành kéo Lâm Mục Vãn, quay người đi vào trong sương mù, Viên Tiểu Thiên ở phía sau khẽ cử động con mắt trái duy nhất trong hốc mắt, tiếp theo ở một góc độ kỳ quái, cứng ngắc quay về hướng hai người Giang Thành vừa rời đi.....
Gần hành lang sâu và tối, đằng sau một cánh cửa kín đáo, hai cái bóng đang ở rất gần nhau.
"Đội trưởng Hạ." Lâm Mục Vân cố gắng đè nén giọng nói xuống rất thấp, nhưng giọng điệu có chút gấp gáp vẫn bộc lộ sự lo lắng trong lòng lúc này.
Hạ Cường rời mắt khỏi màn hình điện thoại, vài giây sau mới nhỏ giọng nói: "Anh Giang nói, sau khi chúng ta rời đi không lâu, gã sát nhân đã tìm đến bọn họ, hai nhóm đã đối đầu trực diện, nhưng điều kỳ lạ là, gã sát nhân không tấn công họ mà quay người bỏ đi."
Nghe thấy bọn họ không có việc gì, vẻ mặt lo lắng của Lâm Mục Vân mới dịu đi một chút, anh ta suy nghĩ một chút, kết hợp với kết quả thảo luận trước đó, đưa ra ý kiến của mình: "Gã sát nhân bỏ đi chỉ vì điều kiện giết người chưa được kích hoạt."
"Đúng vậy, anh Giang suy đoán rằng, gã sát nhân có lẽ chỉ có thể dựa vào việc đánh lén để giết người, một khi bị phát hiện thì sẽ bị đuổi đi." Hạ Cường thu hồi điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lâm Mục Vân ngược lại trông như đã nghĩ đến điều gì, nhướng mày, vội vàng nói: "Giống như ở trong gian phòng số 19? Thân ảnh quỷ dị xuất hiện kia sẽ không chủ động tấn công người, mà lựa chọn cách tiếp cận từ phía sau, từng chút từng chút một đến gần."
Là một trong những người liên quan, Hạ Cường đương nhiên nhận thức được sự quỷ dị của tình huống lúc đó, anh ta và Giang Thành đều là nhfỮữna naười rất cảnh giác nhưng khi ở ian nhòng eế 19 naav ä hai người bọn họ cũng không chú ý đến cái bóng theo sát phía sau.
Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nghe được lời nói của Lâm Mục Vân, Hạ Cường khẽ gật đầu: "Hơn nữa, gã sát nhân bước đi sẽ không gây ra tiếng động." Anh ta nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Điểm này cũng đã được chắc chắn, anh Giang có nói rất rõ ràng."
"Anh Giang và em gái tôi, bọn họ hiện đang ở đâu?" Lâm Mục Vân hỏi.
"Không biết." Dừng một chút, Hạ Cường giải thích: "Chúng tôi thường không hỏi những câu hỏi như thế này khi ở trong nhiệm vụ, bởi vì chúng tôi không thể chắc chắn, người đang liên lạc với chúng tôi ở đầu bên kia rút cuộc là người hay là quỷ."
Lâm Mục Vân nghĩ ngợi một chút liền hiểu rõ, kinh nghiệm làm nhiệm vụ của Hạ Cường tốt hơn anh ra rất nhiều, anh ta cũng ngưỡng mộ người đàn ông này từ tận đáy lòng, tính cách cực kỳ cứng rắn và tỉnh thần trách nhiệm mạnh mẽ, điều này thật hiếm có.
Nếu lần này mọi người có thể an toàn rời đi, anh ta tin rằng họ sẽ trở thành những người bạn rất tốt.
Hạ Cường nhìn thấy Lâm Mục Vân cụp mắt, cho rằng anh ta đang lo lắng cho sự an toàn của đám người Lâm Mục Văn, tình cảm giữa hai anh em nhà này thật khiến người ta cảm động, vì thế có ý tốt muốn an ủi: "Lâm công tử, xin hãy yên tâm, anh Giang là một người rất lợi hại, có anh ấy ở đó, Lâm tiểu thư sẽ không có chuyện gì đâu."
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Giang Thành, Lâm Mục Vân tò mò hỏi: "Anh Giang này rút cuộc là người như thế nào?"
Hạ Cường im lặng một lát rồi trả lời: "Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng Lâm công tử chỉ cần biết rằng, anh ấy là người mà ngay cả Cung Triết tiên sinh cũng phải coi trọng, thế là đủ."
"Cung Triết tiên sinh?" Sắc mặt của Lâm Mục Vân chợt thay đổi.
"Ừm." Hạ Cường gật đầu, hiển nhiên là anh ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào vấn đề này nữa, cho nên nhìn đi chỗ khác, kẻ sát nhiên đã biến mất vẫn luôn là một thanh kiếm treo trên đầu của bọn họ.
Hơn nữa, hai người Giang Thành đã xua đuổi được gã sát nhân, mục tiêu tiếp theo của đối phương rất có thể sẽ tới chỗ bọn họ.
Cửa chưa đóng hẳn, vẫn để lại một khe hở nhỏ, Hạ Cường thông qua khe hở này để nhìn ra bên ngoài.
Bên trong hành lang mờ mịt, sương mù dâng trào, như thể gã sát nhân eẽ hước ra khỏi đó bất cứ lác nào. Căn phòng anh ta đang ở hiện tại không rộng lắm, một khi bị gã sát nhân phát hiện, đồng thời chặn cửa lại, bọn họ sẽ không còn chỗ để di chuyển.
Điều đáng sợ hơn nữa là, gã sát nhân bước đi không một tiếng động, tầm nhìn ở đây bị hạn chế, chờ đến khi bị phát hiện ra, gã sát nhân có thể đã đi đến trước mặt rồi.
Không thể tiếp túc ở đây nữa, phải rời đi trước.
Sau khi Hạ Cường quyết định xong, chậm rãi mở cửa, dẫn Lâm Mục Vân đi dọc một bên hành lang, nhanh chóng đi về một hướng khác.
Sau khi tìm được lối thoát hiểm ở một bên, Hạ Cường đưa tay ra, ngập ngừng thử đẩy cửa.
Cửa, mở ra, nhưng may mắn là nó không gây ra nhiều tiếng động.
Lâm Mục Vân cẩn thận đóng cửa thoát hiểm lại, sau đó nhìn về phía cầu thang đi xuống cũng bị bao phủ bởi một màn sương mỏng, chỉ lộ ra một nửa.
Phần còn lại mờ mịt đến mức khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi lung tung, tựa hồ bên trong ẩn chứa thứ gì đó.
Hạ Cường quay đầu nhìn cầu thang đi lên, một lát sau, nói với giọng điệu không chút nghỉ ngờ: "Lâm công tử, chúng ta đi lối này."