Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 851 - Chương 851: Đường Sống

Chương 851: Đường sống Chương 851: Đường sốngChương 851: Đường sống

Lâm Mục Vân nghe vậy, sắc mặt khựng lại, nhất thời không kịp phản ứng lại, đầu tiên nhìn cầu thang dẫn xuống dưới, sau đó lại nhìn sang Hạ Cường, giọng điệu nghi hoặc hỏi: "Đội trưởng Hạ, chúng ta... sẽ lên trên trên?"

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, dưới sự truy sát của gã sát nhân, việc chạy lên trên là chỉ có đường chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm thấy.

Chạy xuống phía dưới, may ra vẫn còn một tia hy vọng.

Nhưng Hạ Cường đã thuyết phục Lâm Mục Vân chỉ bằng một câu: "Lâm công tử, chúng ta có thể nghĩ tới, chưa chắc hung thủ đã không nghĩ tới."

Trong quá trình trải nghiệm nhiệm vụ của Hạ Cường, anh ta dần dần nhận ra một điểm, quỷ đại diện cho sự điên cuồng và ý đồ xấu xa tột cùng, đúng là không sai, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ngu ngốc, ngược lại, hầu hết chúng đều xảo quyệt hơn cả con người.

Điều duy nhất có thể hạn chế chúng, chỉ có quy tắc.

Giống như cách đây không lâu, đám người Lâm Mục Vãn và Giang Thành, trực tiếp chạm mặt với gã sát nhân, nhưng bởi vì hạn chế của quy tắc, nên gã sát nhân không thể tấn công bọn họ, từ đó mới cứu được một mạng.

Hạ Cường và Lâm Mục Vân bước lên cầu thang đi lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong sương mù.

Không lâu sau khi họ rời đi, một cơn gió không thể giải thích được thổi vào lối thoát hiểm, gió không quá mạnh, hơi làm xáo trộn sương mù xung quanh.

Vừa đến góc cầu thang dẫn xuống, sương mù bị gió thổi bay, một đôi ủng da màu đen đột nhiên xuất hiện.

Đôi ủng da to như chiếc thuyền nhỏ, khép chặt vào nhau, bất động.

Có vẻ như đã đứng đó được một lúc rồi. ...

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Lâm Mục Vân thấp giọng hỏi, xung quanh rất yên tĩnh, anh ta không dám lớn tiếng vì sợ sẽ thu hút thứ gì từ trong sương mù ra.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi anh ta nhìn sương mù hồi lâu, tự nhiên lại cảm thấy trong sương mù này ngoài gã sát nhân ra, vẫn còn có thứ khác.

Đó là một cảm giác rất cổ quái, anh ta cũng không thể giải thích được Hạ Cường dừng chân lại, bọn họ đang đứng ở một góc đường, phía trước có ba con đường, một ở phía trước, một ở bên trái và một ở bên phải.

Môi trường ở đây cũng tương tự như tầng dưới, đều là một công ty, có ba con đường lần lượt dẫn đến ba khu văn phòng.

Lần trước đến, anh ta đã quan sát qua khu vực xung quanh, khu vực bên trái tương đối nhỏ, phía trước chủ yếu là văn phòng của các giám sát viên, không có lợi cho việc ẩn náu.

Dù sao Hạ Cường cũng có cân nhắc của chính mình, lựa chọn lên tầng, cũng là một sự đánh cược lớn, đánh cược rằng trước khi mưa tạnh, gã sát nhân không thể tìm được mình, cần phải lượn vòng với nó, mới có đủ thời gian.

Rõ ràng hai con đường phía trước và bên trái đều không đủ điều kiện để ẩn nấp.

Bên phải... Hạ Cường cau mày chậm rãi giãn ra, bên phải khá tốt, dẫn đến một khu văn phòng gần giống như tầng dưới, cũng là khu văn phòng nơi bọn họ tỉnh dậy.

Diện tích đủ rộng, cách bố trí bên trong tương đối phức tạp, nếu sử dụng tốt sẽ có cơ hội đối phó với gã sát nhân.

Quan trọng hơn, khu văn phòng này có cửa sổ kính lớn nên có thể quan sát cường độ mưa bên ngoài bất cứ lúc nào, để phán đoán khi nào nhiệm vụ kết thúc.

Không hề do dự nữa, Hạ Cường dẫn Lâm Mục Vân đi dọc theo con đường bên phải.

Bước đi của họ nhẹ nhàng đến mức gần như không phát ra âm thanh.

Sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc, khiến Hạ Cường có một loại dự cảm không tốt.

Một lúc sau, Hạ Cường đột nhiên dừng lại, khiến Lâm Mục Vân phía sau lập tức khẩn trương: "Xảy ra chuyện gì?" Anh ta trầm giọng hỏi.

Hạ Cường từ từ quay lại, nhìn về hướng họ đến, nơi này cũng bị sương mù bao phủ, tầm nhìn ngày càng kém, giờ họ chỉ có thể nhìn thấy khoảng hai mét phía trước và phía sau.

Lâm Mục Vân là người có kinh nghiệm không nhiều, vừa mới tới nơi như thế này, còn chưa quen nên không để ý tới là chuyện bình thường, nhưng Hạ Cường thì đã chú ý đến.

Có điều gì đó không ổn với con đường bọn họ đang di.

Con đường này... quá thẳng đi. thể rẽ.

Xét từ cách bố trí của tòa nhà này, điều này là hoàn toàn không thể.

Hơn nữa con đường này có phải là quá dài rồi hay không, theo ước tính của Hạ Cường, bọn họ hẳn là phải đang đứng ở khu văn phòng rồi mới đúng.

Nhưng bây giờ, bọn họ đến cửa còn chưa nhìn thấy.

Chuyện gì thế này?

Bị quỷ đưa?

Hay là đã xảy ra một hiện tượng khác mà bọn họ không thể hiểu nổi.

Sắc mặt của Hạ Cường đã trở nên khó coi, bởi vì dù thế nào đi nữa, có một điểm là chắc chắn.

Gã sát nhân kia đã tìm đến bọn họ.

Bây giờ, đang ở ngay bên cạnh bọn họ.

Kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, Hạ Cường tỏ ra bình tĩnh lạ thường, tổng hợp tất cả những manh mối này lại với nhau trong đầu.

Buộc phải tách nhau ra, có lẽ... đây mới là con đường sống duy nhất.

Nếu như suy đoán của anh ta là đúng.

"Lâm công tử." Hạ Cường nói, giọng điệu của anh ta khiến Lâm Mục Vân ở bên cạnh cũng giật mình.

"Đội..."

Lâm Mục Vân vừa mở miệng liền bị Hạ Cường cắt ngang: "Lâm công tử, anh hãy nghe tôi nói, bây giờ, anh rời khỏi tôi, đi về phía trước mấy bước, đừng đi quá xa, khoảng 3- 4 bước là được, để tôi có thể nhìn thấy bóng lưng của anh."

Cảm nhận được giọng điệu của Hạ Cường, Lâm Mục Vân cũng không nói gì vô nghĩa, lập tức làm theo lời anh ta vừa nói, đi về phía trước ba bước, chỉ để lại bóng lưng mờ ảo trong sương mù.

Bóng lưng Lâm Mục Vân rất sạch sẽ, không giống như có người đứng sau lưng hay gì đó.

Đột nhiên, Hạ Cường nhận thấy vai Lâm Mục Vân khẽ run lên: "Đội trưởng Hạ, tôi nhìn thấy đường rồi, ngay phía trước mặt, cách khoảng năm sáu mét có một cánh cửa, chính là khu văn phòng của bọn họ, cũng tương tự như ở tầng dưới."

Quả nhiên!

Ha Cường thở hắt ra mêt† hơi người bị nhắm tới: là chính mình - Lâm Mục Vân rời khỏi phạm vi của mình, liền lập tức nhìn thấy con đường thật sự.

Nếu không có gì bất ngờ, hiện tại gã sát nhân đang đứng ngay đằng sau anh ta.

Có lẽ là đang chờ thời cơ, hoặc có thể là còn có lý do khác, nhưng những lý do đó, đối với anh ta đều không quan trọng.

Hiện tại anh ta chỉ có một ý nghĩ, làm sao có thể để Lâm Mục Vân an toàn rời đi, trước khi mình chết.

"Con đường phía trước có nhìn thấy rõ không?" Hạ Cường đứng bất động ở nguyên chỗ cũ, anh ta không muốn chọc giận gã sát nhân, làm chuyển biến xấu tình hình.

"Thấy rõ, chắc là thật." Tốc độ nói của Lâm Mục Vân rất nhanh, có vẻ như đang rất kích động:" Đội trưởng Hạ, chúng ta đi thôi."

Anh ta nói rồi định quay đầu lại, nhưng lập tức bị Hạ Cường ngăn cản: "Đừng quay đầu!" Hạ Cường nghiêm giọng.

Cơ thể Lâm Mục Vân khẽ run lên một cái, quả thực không xoay người lại: "Đội trưởng Hạ, anh phát hiện ra cái gì rồi?" Lâm Mục Vân không rõ cho lắm, giọng nói mang theo sự bối rối.

Mặc dù rõ ràng là chính mình có thể một giây sau là sẽ chết, nhưng Hạ Cường vẫn cố gắng trấn tĩnh giọng nói của mình nói: "Chúng ta đều đã bị gã sát nhân để mắt tới, nhưng bây giờ vẫn chưa rõ người đó là ai, cho nên tôi đề nghị chúng ta hãy tách nhau ra."

"Anh hãy đi về phía trước, tôi sẽ đi về sau, như vậy cho dù có xảy ra chuyện, ít nhất cũng vẫn có một người có thể sống sót, sẽ không liên luy đến người còn lại."

Hạ Cường hoàn toàn không cho Lâm Mục Vân có cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu hành động." Dừng một chút, anh ta cuối cùng lên tiếng: "Chúc anh may mắn, Lâm Mục Vân."
Bình Luận (0)
Comment