Chương 852: Trợ thủ
Chương 852: Trợ thủChương 852: Trợ thủ
Nói xong, Hạ Cường chậm rãi lui về phía sau, giây phút cuối cùng trong tầm mắt, anh ta đã nhìn thấy Lâm Mục Vân xoay người lại, nhưng giây tiếp theo, hình bóng của Lâm Mục Vân đã hoàn toàn bị sương mù che khuất.
Quả nhiên, vẫn là không lừa được anh ấy... Hạ Cường khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu, có lẽ chính câu nói cuối cùng Lâm Mục Vân, đã khiến anh ta nghe ra được sơ hở.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, dù sao bị nhắm tới vẫn là chính mình.
Hơn nữa câu này Lâm Mục Vân đã giấu ở trong lòng rất lâu rồi.
Anh ta cũng không thích cái danh hiệu Lâm công tử, nó quá xa cách, đồng thời, cũng quá tận lực, Lâm Mục Vân so với những công tử của các đại gia tộc mà Hạ Cường từng thấy, là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Anh ta lịch lãm dễ gần, không có làm giá, và quan trọng hơn là anh ta có một trái tỉm quan tâm đến người khác.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Hạ Cường đã sớm coi anh như người của mình chứ không chỉ là người cần được bảo vệ trong quá trình làm nhiệm vụ.
Hạ Cường thực sự hy vọng những người như anh ta có thể sống sót.
Sau này nhà họ Lâm có được một chàng trai trẻ có phẩm chất như vậy làm lãnh đạo chắc chắn là một chuyện tốt.
Hơn nữa biểu hiện cuối cùng của Lâm Mục Vân, cũng không hổ thẹn với những đánh giá của Hạ Cường.
Anh ta đã không nhìn nhầm người, chàng trai trẻ này là một người đáng để tin cậy.
Lâm Mục Vân đã cảm nhận thấy, người bị nhắm tới là mình chứ không phải anh ta, cho nên đã lập tức quay người lại, cố gắng muốn cứu mình.
Mà Hạ Cường cũng hiểu sâu sắc một điểm, Lâm Mục Vân không hề có thủ đoạn cũng như năng lực để cứu mình, đây hoàn toàn chỉ là hành vi trong tiểm thức, không có thời gian để suy ngHĩ.
Đúng như như những gì Hạ Cường nghĩ, khi Lâm Mục Vân quay người lại, bóng dáng của anh ta đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của đối phương.
Tuy rằng biết mình đang bị nhắm tới nhưng Hạ Cường vẫn không từ manh.
Trước tiên anh ta ổn định lại tinh thần, sau đó lập tức quay người lại, đằng sau không có gì hết.
Hành lang này càng ngày càng u ám, tối tăm, phía trước và phía sau đều bị sương mù bao phủ, như thể không có tận cùng.
Anh ta nhìn lại vị trí của Lâm Mục Vân biến mất lần cuối, rồi đi về hướng ngược lại.
Bước chân càng ngày càng chậm, hai chân càng cứng ngắc, càng đáng sợ hơn chính là cơn gió lạnh không ngừng thổi từ sau gáy vào trong.
Cảm giác như có một người đứng sau lưng, thổi khí lạnh vào người, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần với anh ta.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, khi đối phương hoàn toàn áp sát vào sau lưng anh ta, đó sẽ là thời điểm anh ta phải chết.
Xem ra suy đoán của bọn họ không hề sai, gã sát nhân cần phải tiếp cận dưới tiền đề là không bị nhìn thấy, đồng thời đứng đằng sau người đó, thì mới kích hoạt điều kiện giết người.
Cùng lúc đó, anh cũng nhận thấy có một điểm rất kỳ lạ, cái bóng của chính mình... Cái bóng của mingf để lại trên sàn nhà như đang bị một thế lực nào đó điều khiển.
Một cảm giác rất kỳ lạ, có một loại thế lực nào đó tác dụng lên cái bóng của anh ta, lạnh lẽo và cứng ngắc, ảnh hưởng đến chuyển động của cơ thể anh.
"Thông qua cái bóng để tác động lên cơ thể!" Hạ Cường tập trung tỉnh thần, gã sát nhân dường như đang giẫm lên cái bóng của anh ta, khiến anh ta có cảm giác như đang kéo một vật nặng theo mỗi bước đi.
"Nếu như gã sát nhân sẽ giết người từ phía sau, vậy thì đi tìm một bức tường, sau đó dán lưng vào tường mà không chừa một khoảng trống nào ở giữa thì sao?" Ý tưởng này đã hình thành trong đầu Hạ Cường, mặc dù rất đơn giản, nhưng Hạ Cường cho rằng đáng để thử một lần xem sao.
Không chần chừ thêm nữa, anh lập tức quay người lại, dán chặt lưng vào tường.
1 giây.
2 giây....
Sau vài giây, cảm giác lạnh lẽo sau lưng dần dần tiêu tan, như thể cái người vô hình kia... đã rời khỏi sau lưng anh ta
"Thành công rồi!" Bản thân Hạ Cường cũng cảm thấy không thể tin nhân.
Và quan trọng hơn nữa là, anh ta hoàn toàn có thể duy trì tư thế này cho đến khi tạnh mưa, nhiệm vụ kết thúc.
Cùng lúc đó, anh ta có thể cảm nhận được một ánh mắt ác ý đang nhìn mình cách đó không xa.
Là một gã sát nhân.
Không có nghi ngờ gì nữa.
Hạ Cường không khỏi nín thở, xem ra đối phương tạm thời chưa tìm được biện pháp giết chết anh ta, chứ không phải hoàn toàn sẽ bỏ qua cho anh ta.
Điều này làm cho Hạ Cường có một loại dự cảm rất không tốt.
Nếu không tìm ra được vị trí của gã sát nhân, thì sẽ không thể đuổi được nó đi giống như Giang Thành, gã sát nhân vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy anh ta cho đến khi tìm được cơ hội thích hợp để giết người.
Nhưng bản thân cứ dựa lưng vào tường, thì gã sát nhân có thể làm gì?
Hạ Cường cảm thấy nghi hoặc, cố gắng dán chặt lưng vào tường, sau đó chậm rãi di chuyển dọc theo bức tường, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia cũng di chuyển theo anh ta.
Cho đến khi Hạ Cường đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ bên tai.
"Lạch bạch."
"Xet——"
"Lạch bạch."
"Xet—"..
Nghe giống như tiếng bước chân của một người, nhưng đó không phải là người bình thường, mà là... một người có thân hình vặn vẹo với tư thế bước đi kỳ quái.
Hạ Cường không hiểu tại sao trong đầu mình lại có loại ý thức cụ thể đến như vậy, anh ta không thể giải thích được, giống như là một loại trực giác.
Nhưng điều khiến anh ta không thể nghĩ ra là, gã sát nhân khi bước đi phải không có tiếng động mới đúng, cũng có nghĩa là, thứ đi tới không phải là gã sát nhân, vậy nó có thể là cái quái gì đây?
Chẳng lẽ ngoài gã sát nhân ra, vẫn còn có một con quỷ khác đang lẩn trốn trong màn sương? cùng anh ta có thể dựa lưng vào tường để tránh khỏi sự truy sát của gã sát nhân, nhưng đối mặt với một con quỷ hoàn toàn xa lạ khác, anh ta lại không biết rõ phương thức giết người của đối phương là gì.
Không để cho anh ta có quá nhiều thời gian, một bóng người lờ mờ nhanh chóng xuất hiện trong màn sương.
Khoảnh khắc bóng đen hiện ra từ màn sương, Hạ Cường cảm nhận được một luồng khí mát từ chân lên đầu.
Là một người.
Nói chính xác hơn thì đó là một người đàn ông đã chết với cái đầu bị xẻ làm đôi.
Viên Tiểu Thiên!
Đầu của anh ta bị tách làm đôi, treo trên cổ, khi di chuyển cái đầu lắc lư, chất lỏng sền sệt màu đỏ và trắng không ngừng chảy ra, cảnh tượng thật rùng rợn.
Con mắt duy nhất gắn trong hốc mắt cứng đờ, cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Cường.
"Tiểu Thiên..." Hạ Cường vẻ mặt ngơ ngác trong chốc lát.
Nhìn vào con mắt còn lại của Viên Tiểu Thiên, Hạ Cường không khỏi rùng mình.
Điều này khiến Hạ Cường nảy ra một ý tưởng táo bạo: Viên Tiểu Thiên... vẫn chưa chết!
Mặc dù đầu bị chẻ làm đôi, não văng khắp sàn, nhưng anh ta không hề chết, thật sự không chết, anh ta vẫn còn ý thức!
Nhìn từ hành động hiện tại của anh ta, có vẻ như anh ta đang bị thứ gì đó điều khiển, những hành động thực hiện không phải là điều anh ta muốn.
Mà là gã sát nhân!
Nói cách khác, anh ta hiện là trợ thủ của gã sát nhân.
Hạ Cường còn chưa kịp suy nghĩ tiếp,"Viên Tiểu Thiên" loạng choạng đi tới, sau đó duỗi hai bàn tay nhuốm máu đỏ tươi, tóm lấy Hạ Cường.
Sau khi Hạ Cường phản ứng lại, liền dán lưng vào tường, bước nhanh sang một bên, nhưng tốc độ di chuyển khi dựa vào tường quá chậm, cuối cùng vẫn bị "Viên Tiểu Thiên" bắt được.
Tay của anh ta giống như một chiếc kìm sắt, tóm lấy Hạ Cường không buông, kéo Hạ Cường xuống phía dưới bức tường.