Chương 855: Lựa chọn
Chương 855: Lựa chọnChương 855: Lựa chọn
Lâm Mục Vấn đầu tiên là sửng sốt, sau đó, dưới ánh mắt cấp bách của Giang Thành, cô lắc đầu dữ dội.
Tiếng bước chân phía sau đã rất gần rồi, đại khái chỉ còn cách khoảng 20 mét, Lâm Mục Vãn biết rằng đây chắc chắn là một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Trong một cuộc rượt đuổi như này, muốn cống trên lưng một người để trốn thoát là điều không thể.
Cô không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến người đàn ông đã chân thành giúp đỡ mình này.
Anh trai đã từng nói rồi, đừng gây thêm rắc rối cho người khác.
Cô khó khăn xé trang viết, rồi nhanh chóng viết ba chữ vào trang tiếp theo: Anh đi nhanh!
Nhưng trước khi cô kịp nhấc cuốn sổ lên cho Giang Thành xem, đã bất ngờ bị một lực cuộn lại và rơi vào lưng ai đó.
Ánh mắt Lâm Mục Vãn đột nhiên trở nên sợ hãi, nếu như này cả hai người đều không ai có thể đi được.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, thậm chí giống như chỉ cần quay đầu lại, là có thể nhìn thấy một bóng người vặn vẹo đáng sợ đang lao ra từ màn sương phía sau, cô không khỏi giãy giụa, muốn Giang Thành thả mình xuống
"Đừng động đậy!" Giang Thành cõng Lâm Mục Vấn trên lưng, bắt đầu tăng tốc: "Tôi mang cô đi!"
"Không ai phải chết, chúng ta đều phải sống sót!" Giọng nói của Giang Thành vang lên bên tai Lâm Mục Vãn, ngón tay cô nắm chặt cuốn sổ.
Giang Thành không hề khoác loác, tốc độ của hắn luôn rất nhanh, trong thời gian 30 giây, không biết đã bỏ kẻ đang truy đuổi phía sau bao xa rồi.
Hắn đổ một chút mồ hôi, những lọn tóc loà xoà dính vào trán, trông có vẻ hơi nhếch nhác.
Giang Thành dần dần chậm lại, dỏng tai lên lắng nghe.
Cảm giác được thân thể phía sau có chút cứng ngắc, hắn có thể đoán được cơ thể của Lâm Mục Vãn căng cứng, không có cảm giác dán vào lưng, giống như là còn chưa hồi phục lại sau cú sốc vừa rồi.
"Lâm tiểu thư." Giang Thành hơi nghỉ ngơi một chút, sau đó cố ý nhéo giọng nói: "Cô ở trên lưng tôi có thể thay đổi tư thế, tư thế này tôi không được thoải mái."
"Hay là cô thử ôm chặt tôi xem?" Giang Thành nói: "Tư thế này tốt cho cả hai chúng ta."
Vài giây sau, Giang Thành cảm giác được hai cánh tay rời khỏi vai mình, sau đó ngập ngừng ôm lấy hắn từ phía sau, giống như một con thú cưng muốn lấy lòng, mang theo dáng vẻ đáng yêu yếu ớt.
Giang Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút thỏa mãn, hắn cũng không thể giải thích được tại sao, hắn không nhớ có cảm giác này trước đây, hay bất cứ điều gì tương tự.
"Cô Lâm." Giang Thành nheo mắt lại, cố ý làm ra bộ dạng không mang ý tốt hỏi: "Cô cảm thấy... con người tôi thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, hắn có thể cảm giác được rõ thân thể mềm mại phía sau khẽ run lên một cái, biên độ không lớn lắm, nhưng lại rất đột ngột, đây chính là hiệu quả mà Giang Thành muốn đạt được.
Hắn hy vọng có thể đánh lạc hướng sự chú ý của Lâm Mục Vãn bằng một số câu hỏi hóc búa, nếu không hắn sợ cơ thể của Lâm Mục Vãn có thể sẽ không chịu được áp lực cao trong thời gian dài.
Lâm Mục Vãn rút lại bàn tay đang cầm chặt cuốn sổ, bắt đầu viết vào cuốn sổ, vài giây sau, giơ cuốn sổ ra, cẩn thận đặt nó cạnh mặt Giang Thành, cố gắng không cản trở tầm nhìn của hắn.
Trên đó chỉ có một chữ: "Tốt."
Sau khi nhìn thấy, Giang Thành nheo mắt lại, tựa như toàn thân đều đang cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng hắn suy nghĩ một lúc, rồi hỏi với vẻ mặt ngượng ngùng: "Thế tôi và anh trai thì sao?"
"Anh tốt hơn một chút." Lâm Mục Vãn không chút do dự.
Giang Thành cố ý làm ra vẻ thất vọng, lèm bèm nói: "Được rồi được rồi, chờ sau khi chúng ta ra ngoài, tôi nhất định sẽ cùng anh trai của anh so tài xem sao, để cô xem xem trong chúng ta ai giỏi hơn."
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt—"
Phía sau truyền đến tiếng viết, sau đó, một trang khác xuất hiện, lần này trên giấy lại có nhiều chữ hơn, còn mang theo một chút xấu hổ khi giải thích: "Anh Giang, đừng hiểu lầm, anh là một người đàn ông rất ưu tú, tất nhiên anh trai cũng vậy."
Cảm thấy mục đích đã đạt được, Giang Thành ngừng trêu chọc cô gái hắn rằng gần đó đã phát sinh bất thường.
Cơ thể hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, không đúng, là nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống, cảm giác như có ai đó có nhiệt độ cực thấp đã đến gần xung quanh hắn.
Một loại cảm giác kinh hãi khó tả đang lan tràn, Giang Thành không khỏi rùng mình một cái.
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân, chắc chắn không phải gã từ thang máy đi xuống lúc trước.
Dần dần, Giang Thành cảm giác được Lâm Mục Vẫn phía sau càng ngày càng nặng, ban đầu hắn còn tưởng rằng là do mình có vấn đề, nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra, vấn đề không phải ở trên người hắn.
Lâm Mục Vãn hồi lâu không nhúc nhích rồi, thân thể cô gái đang dán sau lưng hắn vốn có hình vòng cung mềm mại, bây giờ lại cứng như thép vậy.
Hắn đột nhiên có một mối hoài nghi khủng khiếp rằng Lâm Mục Vấn đằng sau hắn đã bị thay thế, và thứ hắn đang mang lúc này là một con quỷ.
Là gã sát nhân kia!
Kể từ lúc sự nghi ngờ này xuất hiện trong tâm trí, thì không thể xoá đi được nữa.
Hắn dừng chân lại, nhưng còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay đặt trên vai đã bị rút lại, động tác cực kì cứng ngắc, rất nhanh, cuốn sổ lại được giơ ra lần nữa, dòng chữ trên đó lộn xộn lạ thường.
"Nó ở phía sau tôi." Lâm Mục Vãn viết: "Thả tôi xuống và rời đi, anh Giang."
Phông chữ trông giống như được viết bởi một học sinh tiểu học, có thể nhìn ra nỗi sợ hãi của Lâm Mục Vấn khi viết những dòng chữ này.
Thảo nào Lâm Mục Vấn lại biểu hiện ra như vậy, hóa ra là cô đã bị quỷ nhắm đến.
Hiện tại, gã sát nhân kia đã đứng sau lưng Lâm Mục Vẫn.
Chuẩn bị nói, là đang giẫm lên cái bóng của Lâm Mục Vãn.
Nhận thấy Giang Thành không có ý định buông tay, Lâm Mục Vãn đưa tay, run rẩy muốn bẻ tay hắn ra, rồi rời khỏi hắn.
Dù sao cũng là một trong những người thừa kế của nhà họ Lâm, Lâm Mục Vấn mưa dầm thấm đất, nên đối với loại chuyện như này cũng có hiểu biết một chút, nhất là đối với cái chết của Hạ Cường, càng đẩy nhận thức của cô đối với gã sát nhân lên một tầm cao mới. Bị một thứ như vậy nhắm tới, cũng chẳng khác nào bị tuyên án tử.
Rất khó có cơ hội để trốn thoát, huống hồ còn là trong tình huống như này.
Cho nên cô không có bao nhiêu hy vọng, chỉ là hy vọng chính mình sẽ không liên luy đến một người vô tội khác.
Tay của cô đột nhiên bị nắm lấy, giây tiếp theo, cô cảm nhận được cơ thể của người đàn ông phía trước đang run rẩy, cơ bắp kiên cố nhô lên, bàn tay nắm chặt cổ tay cô dần dần dùng lực, kéo cơ thể cô xuống, tiếp theo đặt xuống bên cạnh tường.
Rất nhanh, vốn dĩ toàn thân Lâm Mục Vãn đang bị đông cứng, như được lấy lại năng lực để cử động.
Cùng lúc này, cái bóng của Giang Thành đang bị một thân ảnh khác giẫm dưới chân.
"Chạy." Giang Thành cắn chặt răng, theo khoé môi nặn ra một chữ.
Lâm Mục Vãn không động đậy, cô ngẩng đầu kên, nhìn về phía sắc mặt đang cực kì khó coi của Giang Thành.
"Chạy mau!" Giang Thành đột nhiên nhìn về phía Lâm Mục Vãn, hét lớn một tiếng, trong mắt đỏ lên như một thanh kiếm, đâm sâu vào trong tim của Lâm Mục Vẫn.
Lâm Mục Vấn cắn chặt môi, bám vào tường đứng lên, tiếp theo không quay đầu lại, chạy tới một chỗ khác trong hành lang.