Chương 856: Thoát thân
Chương 856: Thoát thânChương 856: Thoát thân
Những cảm giác lạnh lẽo, tê dại và tương tự giống như một tấm lưới, nhốt Giang Thành vào trong đó.
Hắn đang dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể, một sức mạnh quỷ dị đang kéo hắn lại phía sau, như muốn kéo hắn xuống vũng bùn.
Hắn có thể cảm nhận được, gã sát nhân phía sau đang dần dần tiếp cận hắn bằng một thủ đoạn rất cổ quái, xâm nhập vào cái bóng của hắn, mà sau khi quá trình này kết thúc, thì sẽ ra tay giết chết chính mình.
Gần rồi.
Gần hơn rồi.
Nhưng chỉ một giây trước khi Giang Thành cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo sau lưng, một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện trên cái bóng của hắn trên mặt đất.
Tiếp sau đó, trên cái bóng xuất hiện gợn sóng quỷ dị, hắn lặng lẽ đứng dậy khỏi mặt đất.
Gã sát nhân đang giẫm trên cái bóng chợt khựng lại.
Cái bóng đứng lên thế vào chỗ của Giang Thành, Giang Thành mất kiềm chế ngã nhào về phía trước một cái.
Sự lạnh lẽo trong cơ thể hắn dần dần rút đi, quyền kiểm soát cơ thể dần dần trở về trong tay.
Ngay khi lấy lại cảm giác ở chân, hắn lập tức chạy về phía trước.
Hắn biết rõ, cái bóng đứng lên đó chính là Vô.
Gã sát nhân sẽ không bao giờ nghĩ rằng cái bóng của Giang Thành vậy mà lại bị thay thế, mà thay thế cái bóng của hắn, lại là một gã khác có độ khủng bố chắc chắn không thua kém nó.
Nhưng trong đôi mắt được quấn băng dính của gã sát nhân không hề có chút cảm xúc sợ hãi nào, dường như dù là người hay vật gì khác đứng trước mặt thì nó cũng sẽ đối xử theo cùng một cách như vậy.
Chỉ thấy nó từ từ giơ chiếc rìu khổng lồ trong tay lên, chém mạnh xuống Vô.
Lưỡi rìu không sắc bén cũng không còn có sức hủy diệt như trước nữa, trực tiếp xẻ đôi người trước mặt.
Chiếc rìu quả thực đã chém xuống, nhưng cổ quái là nó dường như đã cắt vào một vũng lầy, lưỡi rìu cắm sâu vào cơ thể Vô, chỉ để lại một phần hên naoÀI. Điều quỷ dị hơn nữa là sau khi gã sát nhân chém chiếc rìu xuống, lại như đã rơi vào một loại chương trình được lập trình nào đó, bắt đầu rút lui một cách máy móc trong khi cố gắng hết sức để rút chiếc rìu ra.
Cảm giác như nó chỉ biết chém chiếc rìu này, còn kết quả thế nào, người bị nó chém có chết hay không cũng không nằm trong phạm vi xem xét của nó.
Giống như một loại nghỉ lễ cổ xưa.
Nhưng lần này, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Vô trước mặt nó, nhận một đòn rìu, không kêu tiếng nào, nói chính xác hơn là nó đã bất động kể từ khi nó chiếm lấy vị trí của Giang Thành.
Nhưng bây giờ, quy tắc đã bị dỡ bỏ, trên người Vô bắt đầu xuất hiện những gợn sóng màu đen quỷ dị, sau đó, trong tay xuất hiện một con dao mảnh, ánh sáng của con dao trong như nước.
Giây tiếp theo, Vô quay người lại, vung dao chém xuống. ...
"Phù-"
"Phù-"
Giang Thành một hơi chạy rất xa, cho đến khi đến góc hành lang, đối diện với lối thoát hiểm, hắn vẫn đang không ngừng thở hổn hển, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm quá.
May mắn thay, Vô đã ra tay để cứu hắn.
"Không đúng." Giang Thành nghĩ thầm: "Việc này tựa hồ không liên quan gì tới thiện ý của Vô, dù sao thì cũng là gã sát nhân đã chủ động khiêu khích Vô."
Nghĩ đến những gì Hạ Cường đã nói với mình, còn có những trải nghiệm của chính bản thân mình, Giang Thành đại khái đã suy ra được thủ đoạn giết người của gã sát nhân.
Đầu tiên, tìm cơ hội để đến gần trước, nếu như không bị nhìn thấy bằng mắt, vậy thì sau khi đợi cho đến khi nó lặng lẽ đứng sau người, đứng lên trên cái bóng của bạn rồi, thì sẽ tấn công.
Mà loại tấn công này là chí mạng.
Hạ Cường, Viên Tiểu Thiên và Lý Mộng Dao đều chết trong thủ đoạn tấn công này.
Ngay lúc Giang Thành đang nghĩ về loại tia lửa như thế nào của Vô và gã sát nhân tạo ra thì đột nhiên, cánh cửa lối thoát hiểm đang đóng chặt trước mặt chơ† đông đây mêt cái rất khẽ. nếu như không auan eát kĩ hoàn toàn sẽ bỏ qua.
Sau đó, cánh cửa mở ra một khe hở.
Trái tim vừa mới đặt được xuống của Giang Thành đột nhiên lại treo lên.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Viên Tiểu Thiên, nó đang đợi ở đây đợi mình!
Nhưng...
Vài giây sau, cánh cửa đột nhiên mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt: "Là cô!" Giang Thành không khỏi có chút kinh ngạc.
Lâm Mục Vãn nhanh chóng bước ra từ phía sau cánh cửa, chạy về phía Giang Thành.
Chạy lại gần, lập tức nắm lấy cánh tay Giang Thành, như muốn kiểm tra xem hắn có bị thương hay không.
"Tôi không sao." Giang Thành vội vàng nói: "Sao cô còn chưa chạy đi, ở lại đây rất nguy hiểm, gã sát nhân còn có Viên Tiểu Thiên có thể đuổi đến bất cứ lúc nào."
"Tôi đang đợi anh." Lâm Mục Văn viết nhanh vào cuốn sổ: "Tôi biết anh sẽ không sao." Ngay cả trong môi trường tối như vậy, vẫn có thể nhìn thấy mắt của Lâm Mục Vãn đang đỏ lên.
"Tôi không sao." Giang Thành cũng không nghĩ ra lời nào khác để an ủi cô, lập tức nắm lấy cánh tay cô đi về phía cửa thoát hiểm: "Chúng ta rời khỏi đây trước, tôi nghĩ gã sát nhân rất nhanh sẽ đuổi đến."
Lâm Mục Văn đi theo sau hắn, biểu hiện rất ngoan, vừa đi vừa viết vào sổ: "Anh trai vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng hiện tại anh ấy không sao, còn nói với tôi rằng, chỉ trốn tránh là vô ích, muốn kết thúc những chuyện này, chỉ khi rời khỏi đây, rời khỏi cao ốc Hữu Nhuận." Cô lo lắng Giang Thành không rõ nên phải mất hai trang mới viết xong những chữ này.
Bước nhanh xuống cầu thang, Giang Thành cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, thận trọng hỏi: "Anh trai cô có hỏi cô gì không, ví dụ như vị trí, còn cả tình hình bên phía cô, bước tiếp theo chuẩn bị làm gì?"
Giang Thành lo lắng người anh trai gửi tin nhắn cho Lâm Mục Vãn không phải là Lâm Mục Vân, mà là quỷ.
Suy cho cùng, sự lo lắng của hắn không phải là không có lý, những chuyện tương tự như thế này hắn đã gặp phải không chỉ một lần.
Nhưng Lâm Mục Vấn vừa nghe được lời nói của Giang Thành, liền kiên quyết lắc đầu, sau đó viết vào sổ: "Không đâu, tôi có chuẩn bị, anh trai "Ở một nơi như thế này, tin tưởng một cuộc điện thoại sẽ rất nguy hiểm, anh ấy không hỏi tôi, còn hy vọng tôi cũng đừng hỏi anh, anh ấy có kế hoạch của riêng mình."
Để viết những lời này, Lâm Mục Vãn không ngừng lật trang sổ, may mắn thay, Giang Thành luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô.
Cũng là một người rất thông minh, về điểm này thì hai anh em rất giống nhau.
Giang Thành suy nghĩ một lát, rồi lên tiếng: "Nghe giọng điệu, chắc là anh trai của cô không sai đâu, hơn nữa gã sát nhân vừa rồi còn đang phải đối phó với một tên khác, cho nên sẽ không phân sức lực ra để giả làm anh trai nói chuyện với cô."
"Anh trai cô vẫn còn sống, vì vậy cô cũng phải sống sót, anh ấy vẫn còn đang đợi cô." Khi nói điều này, Giang Thành nhìn sang Lâm Mục Vãn, ở một nơi như thế này, con người sợ nhất là mất đi hy vọng.
"Anh Giang, anh cũng vậy!" Lâm Mục Văn viết, trong mắt đầy quyết tâm.
Giang Thành khẽ gật đầu đáp lại, vừa rồi gã sát nhân đứng ngay phía sau hắn, toàn thân như bị đóng băng, ngay cả trong xương cốt cũng đều chứa đầy băng.
Sau khoảng thời gian này, đã hồi phục được phần lớn.
Một bàn tay khẽ chạm vào hắn, cắt đứt dòng suy nghĩ, sau đó đưa cuốn sổ ra: "Một tên khác mà anh nhắc tới là ai... ?" Lâm Mục Vấn tò mò nhìn Giang Thành.