Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 857 - Chương 857: Giải Thích

Chương 857: Giải thích Chương 857: Giải thíchChương 857: Giải thích

Giang Thành không khỏi giật mình khi nhìn thấy câu hỏi này, vừa rồi hắn chỉ nói một cách tùy ý thôi, nhưng bây giờ, làm sao để giải thích vấn đề này với Lâm Mục Vãn cũng trở thành một vấn đầ.

Nếu như nói đúng sự thật rằng có một con quỷ ẩn trong cái bóng của tôi... Không đúng, không phải là Vô ẩn giấu trong cái bóng, nói chính xác hơn, là Vô đã thay thế cái bóng của hắn mới đúng.

Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, tóm lại là bản thân với cô, cũng như anh trai của cô là không giống nhau, hắn lo lắng Lâm Mục Vấn sẽ hiểu lầm, nhưng hắn cũng không muốn tạo ra một lý do để lừa gạt cô.

"Việc này nói ra có chút phức tạp." Giang Thành do dự một chút: "Chờ tôi có thời gian sẽ từ từ giải thích với cô."

Lâm Mục Văn đi theo bên cạnh hắn, viết vào trong sổ: "Được."

"Chúng ta men theo cầu thang đi một mạch xuống tầng, nếu như giữa chừng phát hiện có vấn đề, thì sẽ đổi đường khác." Giang Thành nói: "Bây giờ nêu như đặc biệt đi tìm anh trai cô, có tìm được hay không còn chưa biết, lại sẽ gặp nguy hiểm, cô có hiểu không?"

"Hiểu." Trên cuốn sổ xuất hiện một chữ.

Hắn còn chưa nói xong đã nghe thấy phía trên truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân rất nhẹ, còn mang theo ý tứ thăm dò, điều khiến người ta càng phải cân nhắc hơn nữa là, sau khi Giang Thành vừa chú ý loạt tiếng bước chân kỳ lạ này, tiếng bước chân liền bắt đầu biến mất ngay lập tức.

Giống như có người cũng đang đi xuống cầu thang bằng hành động tương tự, nhưng cũng nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ nên dừng lại ngay lập tức.

Ánh mắt Lâm Mục Vấn chợt khựng lại, cầm cuốn sổ lên, nhanh chóng viết: "Có khi nào là anh trai tôi không?"

Giang Thành khẽ cau mày, giây tiếp theo, hắn nắm tay Lâm Mục Vãn chạy nhanh xuống tầng, không hề cố ý bước khẽ, để cho người trốn trên tầng kia, chắc chắn cũng nghe được rõ.

Nhưng vừa chạy được vài bước, Lâm Mục Vấn vẫn còn đang nghỉ hoặc đột nhiên sắc mặt tái nhợt, cô nghe thấy rất rõ ràng, ngay sau khi bên phía bọn họ vừa bắt đầu chạy, người phía trên kia cũng chạy về phía bọn họ, tốc độ hoàn toàn không hề chậm hơn.

Mà kinh khủng hơn nữa là, trước đó cô đã từng nghe thấy tiếng bước chân của người này, là kiểu khi nghe rất quỷ dị, cách đây không lâu, chính là tên này đã từ thang máy đi xuống, đuổi theo cô và Giang Thành.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Lâm Mục Vãn dấy lên một nghỉ hoặc, thậm chí ở một mức độ nào đó, nó đã vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, trên đường trốn thoát, cô khó hiểu nhìn sang Giang Thành.

Giang Thành chỉ nhìn thoáng qua cũng biết trong đầu cô gái này đang nghĩ gì, lập tức nói: "Tôi cũng chỉ là cảm giác, cho nên muốn thăm dò một chút, kết quả..."

Những lời phía sau Giang Thành không nói nữa, cũng không cần phải nói, kẻ truy đuổi phía sau bọn họ chính là cái thứ mà bọn họ gặp phải trước đó, Viên Tiểu Thiên bị chẻ đầu làm đôi.

Thông qua làn sương mù mỏng trước mặt, hắn nhìn thấy một tấm biển kim loại treo ở góc ngoặt của lối thoát hiểm, bên trên có ghi số 6.

Đã là tầng 6 rồi, vừa nãy là tầng 7, hắn nhớ rất rõ, cũng may, điều mà hắn lo lắng nhất đã không xảy ra, mỗi lần đến những nơi có không gian kín như lối thoát hiểm, hắn đều sẽ nghĩ đến lần nhiệm vụ ở trong chung cư Bình An.

Hắn, tên mập và Tiêu Thái Lang, bị mắc kẹt trong lối cầu thang, nếu như không phải là tên mập tốt bụng, đã cảm hoá con quỷ kia, thì cả ba người bọn họ đều đã phải chết ở đó rồi.

Hơn nữa hắn nhớ là cầu thang ở đó là lối đi vô tận, cho dù bạn có đi xuống như thế nào, trước sau vẫn luôn là những tầng đó, giống như một cái thang không bao giờ có thể đi được hết.

Bị quỷ đưa.

May mắn thay, lần này điều đó đã không xảy ra.

Lâm Mục Vãn siết chặt cánh tay của Giang Thành, ra hiệu cho hắn chạy chậm lại, cũng không phải là do cô không thể trụ được nữa, mà là tiếng bước chân đuổi theo phía sau ... đã biến mất.

Vừa rồi bọn họ chạy một mạch, âm thanh trong hành lang rất hỗn loạn cho nên cũng không để ý.

Giang Thành dừng chân lại, trải nghiệm trong mấy nhiệm vụ nói cho hắn biết, điều đáng sợ nhất so với sự xuất hiện đột ngột của một con quỷ chính là sự biến mất đột ngột của nó.

Thứ đang đuổi theo phía sau bọn họ đã đi đâu rồi?

Giang Thành không nghĩ là đối phương sẽ có lòng tốt thả cho mình đi, hoặc là bởi vì không đuổi kịp, mà đã từ bỏ, bên trong này nhất định có âm mưu khác. Còn nó là gì, thì hiện tại hắn vẫn chưa thể phán đoán ra được.

"Di chuyển đi." Giang Thành nhẹ nhàng kéo Lâm Mục Vãn, nhỏ giọng nói: "Đừng đứng lâu một chỗ."

Bọn họ đang chạy đến một chỗ ngoặt, không rõ là trước đó không để ý đến, hay là hoàn toàn không có, bọn họ phát hiện ra một cửa sổ ở bức tường trong góc.

Mà càng quan trọng hơn là, cửa sổ là đang mở, thậm chí còn có thể cảm nhận được có gió đang không ngừng thổi vào bên trong.

Gió rất lạnh, nhưng cùng với đó lại rất chân thực, gần như khiến Giang Thành và Lâm Mục Vãn vô thức cho rằng, cái cửa sổ này chính là đường sống của nhiệm vụ.

Từ đây nhảy xuống dưới, là có thể rời khỏi toà nhà quỷ quái này, từ đó kết thúc hoàn toàn nhiệm vụ.

Lâm Mục Vấn cũng có hơi do dự, cô nhìn về phía Giang Thành, một lát sau, không nhịn được nữa mở cuốn sổ ra viết một hàng chữ: "Anh Giang, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thật ra, trong lòng Lâm Mục Vãn cũng đang xoắn xuýt hết cả lên, cô cũng cho rằng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ anh trai ở đâu còn chưa rõ, nếu như bản thân rời đi một mình, vậy thì anh trai phải làm sao, anh ấy lại không có một anh Giang như thế này ở bên cạnh.

Một giây sau, ánh mắt nhìn chăm chú cửa sổ của Giang Thành đột nhiên khựng lại, tiếp theo, lập tức kéo cánh tay của Lâm Mục Vãn, không cả nhìn dòng chữ cô viết trên cuốn sổ, liền chạy lên trên tầng.

Lâm Mục Vãn sợ đến ngây người, đây không phải chính là đường quay trở lại hay sao, hơn nữa... hơn nữa còn có thứ đang đuổi theo phía sau bọn họ kia, rất có thể còn chưa đi xa.

Nhưng có một số chuyện cô không thể quyết định được.

"Đi mau." Giang Thành nói nhanh: "Cái cửa sổ kia vừa rồi là giả, nó đang gài bẫy chúng ta, đó hoàn toàn không phải là đường sống."

Giang Thành tiếp tục nói: "Tiếng bước chân đuổi ở phía sau chúng ta chỉ là để đuổi chúng ta đến đây, cô đã nghe qua việc săn bắn chưa, về cơ bản thì cũng không có khác biệt nhiều."

Đối với chuyện này, mặc dù động tác của Giang Thành khá nhanh, nhưng sắc mặt trông vẫn khá thong dong, dù sao chỉ cần tránh xa cái bẫy kia, tạm thời bọn họ sẽ không còn nguy hiểm.

Lâm Mục Vẫn không nhịn được, khoé miệng giật giật, lại không cách nào nhát ra âm thanh. Giang Thành liếc cô một cái, hít vào một hơi, nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Cái cửa sổ kia không đúng, chỉ có gió thổi vào trong, nhưng lại không có giọt nước mưa nào, bên cửa sổ cũng không có, hơn nữa..." Hắn ngưng một chút, ý vị sâu xa nói: "Tại sao chúng ta có thể thấy rõ cửa sổ kia, nhưng lại không cách nào thấy rõ cảnh tượng xung quanh cửa sổ?"

Lời này của hắn vừa nói ra, Lâm Mục Vấn đột nhiên bừng tỉnh, cô đã không chú ý tới vấn đề nước mưa, nhưng cái cửa sổ kia lại có thể nhìn thấy rất rõ là xung quanh cửa sổ bịt kín một lớp sương mù.

Suy nghĩ kĩ một chút, sương mù vẫn còn khá dày đặc, như thể bên trong đang cất giấu thứ gì đó.

Suy đoán này không khỏi khiến Lâm Mục Vãn cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.

Chạy đi được một khoảng cách, đột nhiên, từ trong túi áo của Giang Thành truyền đến một cảm giác nóng ra, đưa tay chộp một cái, là một vật nhỏ có phần cứng rắn.

Ánh mắt Giang Thành khựng lại.

Là huy hiệu tên.

Cái tên Viên Tiểu Thiên thối kia
Bình Luận (0)
Comment