Chương 859: Khoảng trống
Chương 859: Khoảng trốngChương 859: Khoảng trống
Tuy rằng khoảng cách tương đối xa, nhưng Lâm Mục Vấn vẫn lập tức nhận ra đây chính là anh trai mình, Lâm Mục Vân!
Giang Thành cũng nhận ra thân phận của người này, nhưng điều khiến Giang Thành càng khó hiểu chính là động tác hay tư thế của Lâm Mục Vân vào lúc này.
Lâm Mục Vân có thân hình tương đối cao, cho dù ngồi xổm xuống, cũng khó có thể hoàn toàn ẩn nấp bên dưới bàn, cách tốt nhát chính là cong người, tạo thành một vòng cung trên lưng.
Nhưng anh ta lại bị áp vào bức tường phía sau một cách khác thường, cổ hơi hướng về phía trước, đầu cúi xuống, lộ ra một tư thế rất cổ quái.
Nói thật, phản ứng đầu tiên của Giang Thành chính là Lâm Mục Vân đã chết rồi, là chết bên dưới gầm bàn, giống như Viên Tiểu Thiên trước đó.
Tuy nhiên, sau khi quan sát cẩn thận, không tìm thấy vết thương rõ ràng nào trên "thi thể " của Lâm Mục Vân.
Xung quanh cũng không có vết máu, điều này không phù hợp với cách giết người của gã sát nhân.
"Rút cuộc anh ta đang làm cái gì vậy?" Giang Thành nghi hoặc nói: "Có nhìn thế nào đi nữa, vị trí hiện tại cũng không phải là nơi ẩn náu tốt, chỉ cần quỷ có mắt, nhất định có thể tìm ra anh ta."
Lâm Mục Vân là một người thông minh, không có lý nào lại không hiểu được đạo lý này.
"Anh trai đang làm gì vậy?" Lâm Mục Vấn cầm cuốn sổ lên, vẻ mặt lo lắng.
Giang Thành ra hiệu cho Lâm Mục Vãn đừng hoảng sợ, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, tạm thời có thể thấy, anh trai cô vẫn không gặp nguy hiểm gì"
Trên thực tế, lời nói này có chút trái với ý muốn của hắn, nhìn từ bộ dạng của Lâm Mục Vân, anh ta mà không gặp nguy hiểm có quỷ mới tin.
Ngay lúc Giang Thành còn muốn nói thêm điều gì, ánh mắt không ngừng chuyển động của hắn đột nhiên dừng lại.
Sau đó, như phát hiện ra điều gì đó cực kỳ bất thường, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại nửa nhịp.
Lâm Mục Vãn cũng nhận thấy vẻ mặt hơi thay đổi của Giang Thành, sắc mặt cô trở nên lo lắng, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Giang Thành, như một tác phẩm điêu khắc.
Cô không tìm thấy dấu vết của gã sát nhân hay Viên Tiểu Thiên.
Lâm Mục Vãn cũng có linh cảm xấu về sự biến mất của bọn chúng.
Sau khi quan sát không có kết quả, Lâm Mục Vãn cuối cùng đã chọn cách nhờ Giang Thành giúp đỡ.
Nhưng lần này, cô vừa cầm cuốn sách lên, chưa kịp viết thì đã có một bàn tay đưa ra đẩy cây bút của cô đi.
Giang Thành chậm rãi đứng dậy, sau đó dùng tay ấn đầu Lâm Mục Vãn, hơi dùng lực một chút, trông bộ dạng thì như là muốn cô nửa quỳ trước mặt hắn.
Lâm Mục Vấn không biết tại sao, nhìn vị trí của Giang Thành với vẻ mặt khó hiểu, Giang Thành vỗ nhẹ cô, ra hiệu cho cô không nhìn hắn mà nhìn ra ngoài cửa.
Vị trí hiện tại của Lâm Mục Vãn chính là vị trí Giang Thành vừa rồi.
"Giá sách thứ ba bên trái." Giọng nói của Giang Thành mang theo một chút khác thường, khiến Lâm Mục Vãn theo bản năng cảm thấy bất an.
Nhìn về phía vị trí mà Giang Thành ra hiệu, Lâm Mục Vãn phát hiện bên trái giá sách thứ ba rất lớn, nằm ở đối diện với dãy bàn mà Lâm Mục Vân đang ngồi xổm, khoảng cách giữa hai bên là khoảng 4,B mét. .
Lâm Mục Vấn vừa rồi cũng rất chú ý tới giá sách này, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Trên giá sách này không có nhiều sách, sắp xếp thưa thớt, còn có một ít bình hoa dùng để trang trí.
Khoảng cách giữa các cuốn sách tương đối lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy rằng phía sau giá sách không có ai hay bất cứ thứ gì khác.
"Phía dưới." Giọng nói của Giang Thành lại vang lên.
Lâm Mục Vãn không biết Giang Thành có ý gì, nhưng dọc đường đi đến đây, cô có cảm giác tin tưởng kỳ lạ đối với Giang Thành, ngay khi hắn nói những lời này, cô liền theo thói quen làm theo.
Ánh mắt từ từ di chuyển xuống cho đến khi dừng lại ở cuối giá sách.
Một giây tiếp theo, đồng tử của Lâm Mục Vãn đột nhiên giãn ra, sau đó co lại thành một khe hở.
Cô đã nhìn thấy rồi!
Ở tầng dưới cùng của giá sách, phía sau, có một đôi ủng da màu đen.
Mũi giày da đang hướng về phía anh trai! Đằng sau giá sách... có người
Không đúng, đó không phải là người, mà là gã sát nhân, chẳng trách anh trai lại cư xử khác thường như vậy, hoá ra là đã bị gã sát nhân nhắm tới.
Nhưng tại sao nó vẫn chưa tấn công anh trai?
Chẳng lẽ đang chờ đợi điều gì?
Giang Thành đương nhiên không có thời gian để suy đoán về hoạt động tâm lý của Lâm Mục Vãn. Sau khi nhìn thấy đôi ủng của gã sát nhân ẩn giấu sau giá sách, Giang Thành lập tức nhận ra nguyên nhân động tác của Lâm Mục Vân.
Anh ta ép chặt lưng vào tường để không cho gã sát nhân có cơ hội đứng sau lưng.
Hạ Cường đã sử dụng phương pháp này trước khi chết.
Trong cuộc gọi lần trước, Hạ Cường đã không bỏ qua bất kỳ thông tin hữu ích nào, đã nói lại toàn bộ cho anh ta.
Lâm Mục Vân thông minh hơn hắn nghĩ.
Đáng tiếc nếu không nhờ đến sự trợ giúp từ bên ngoài thì anh ta vẫn phải chết.
Giang Thành để mắt tới đôi ủng da giấu sau giá sách, hắn hiểu rằng gã sát nhân đang chờ đợi gì đó.
Viên Tiểu Thiên!
Cũng giống như việc giết chết Hạ Cường vậy, thi thể sống lại của Viên Tiểu Thiên sẽ sớm đến đây. Sau đó, Viên Tiểu Thiên ra tay, kéo Lâm Mục Vân đang bị ép vào tường ra, rồi sau đó nữa... Lâm Mục Vân sẽ bị dẫm lên cái bóng, và bị giết chết.
"Có lẽ cái chết của anh ta sẽ là tồi tệ nhất trong số tất cả mọi người." Trong đầu Giang Thành đột nhiên nảy ra một suy đoán không liên quan này.
Nhận thấy khoảng trống dưới giá sách hoàn toàn là hành vi trong tiểm thức của Giang Thành, dù sao thì Giang Thành đã nhận thấy sự bất thường này ở trong gian phòng số 19.
Khả năng hiển thị của gã sát nhân không cao lắm, tại một số thời điểm nhất định, nó dường như hoàn toàn ẩn giấu, sự tồn tại của nó chỉ có thể được chú ý từ một góc độ nhất định.
Đôi ủng da đó là đặc điểm nổi bật của nó.
Tình thế cấp bách, Giang Thành không có thời gian suy nghĩ, khi Viên Tiểu Thiên đến, Lâm Mục Vân sẽ chết chắc. nhắc nhở cô, thứ hai, làm như vậy sẽ làm cô bớt căng thẳng phần nào.
Khi Lâm Mục Vãn ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, như thể máu đã tan hết, đôi môi mỏng run rẩy.
"Để tôi nghĩ cách." Nhìn vào đôi mắt của Lâm Mục Vãn, Giang Thành nhẹ nhàng nói: "Cô ở lại đây đợi tôi."
Lâm Mục Văn tất nhiên nhận thức được nguy hiểm Giang Thành sắp gặp phải, lắc đầu kịch liệt, cầm lấy cuốn sổ, lập tức viết: "Tôi đi cùng anh!"
Giang Thành nghiêm giọng nói: "Cô ở lại đây là để giúp tôi luôn để mắt tới mọi chuyện chung quanh, Viên Tiểu Thiên còn chưa xuất hiện, tôi sợ nó đang trốn ở đâu đó chờ đợi để bẫy chúng ta."
Khi Giang Thành không nói linh tỉnh, hắn trông giống như một quý ông hoàn toàn chính trực, nhất thời, Lâm Mục Vãn không thể biết những gì hắn nói là đúng hay chỉ là chiếu lệ vì có ý tốt.
Giang Thành không cho cô cơ hội tiếp tục suy nghĩ, hắn đưa tay ra, khẻ kéo cửa thoát hiểm, sau đó trong nháy mắt lẻn ra ngoài.
Tiếp theo rón rén đi dọc theo bức tường, có một số bảng quảng cáo dựng ở gần đó, coi như là chỗ che chắn tốt.
Vừa quan sát tình hình, vừa thầm gọi trong lòng: "Người anh em Vô, anh vẫn khoẻ chứ? Nếu như không bận thì ra ngoài nói một câu đi, đã lâu không gặp, trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ về anh đấy."