Chương 860: Sống sót
Chương 860: Sống sótChương 860: Sống sót
Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm thấy luồng khí tức quen thuộc hiện lên, trên mặt đất phía sau lưng hắn, lờ mờ hiện lên một cái bóng.
Nhưng không giống như trước đây, cái bóng lần này lung lay qua lại, không phải chỉ vì mỗi yếu ớt, mà là...
Sắc mặt Giang Thành đột nhiên thay đổi, hắn nhìn thấy một vết thương cực lớn ở thắt lưng của cái bóng phía sau.
Vết thương nằm ngang, trông cực kì khoa trương, gần như sắp nứt đến tận vị trí xương sống, khi hắn bước về phía trước, phần thân trên của cái bóng cũng không ngừng run rẩy.
Đây chính là... cái giá của việc cứu mình sao?
Giang Thành vẫn còn đang sợ hãi, trong lòng không khỏi có chút cảm động, cái tên đáng sợ này, vô tình vậy mà lại trở thành chỗ dựa của mình.
Sau khi ổn định lại tỉnh thần, Giang Thành lựa chọn một con đường trông có vẻ an toàn hơn một chút, đi vòng một vòng, hắn dán lưng vào tường, từng chút một tiến về phía Lâm Mục Vân.
Gần rồi.
Gần hơn rồi.
Trong quá trình khi hắn tiến đến gần, Lâm Mục Vân vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, trong hoàn cảnh như này, trông lại càng quỷ dị hơn.
Thật ra nếu muốn an toàn hơn, Giang Thành nên dùng điện thoại di động nhắn tin trước cho Lâm Mục Vân để anh ta chuẩn bị trước, nhưng hắn lại lo lắng sẽ phá vỡ sự cân bằng mong manh này.
Viên Tiểu Thiên từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đâu, trở thành cái gai trong lòng Giang Thành.
Cuối cùng, sau khi đi đến một khoảng cách nhất định, Giang Thành đã nhìn thấy gã sát nhân đang trốn sau giá sách.
Chỉ là lần này, dáng vẻ của đối phương khiến hắn thấy bất ngờ lớn.
Chiếc rìu của gã sát nhân đã không thấy đâu nữa, nói chính xác là toàn bộ cánh tay trái cầm chiếc rìu đã bị mất, vị trí phần vai cũng bị mất đi một mảng lớn.
Chỗ vết chém bằng phẳng nhẫn lì, trông như thể được cắt bằng một thanh kiếm rất sắc bén.
Giang Thành bất giác quay đầu liếc nhìn cái bóng của chính mình một ái. cái hán nữoan naoãn dán ở trên tường. †ao cho naườồi †a ảo aiác rất bình thường.
Nhưng Giang Thành hiểu rõ, mặc dù bây giờ nó đang giả vờ rất vô tội, nhưng chuyện này, chính là do nó làm ra.
Có Vô đứng đằng sau chống lưng, Giang Thành đã can đảm hơn rất nhiều.
Công bằng mà nói, Vô giao đấu cách đó không lâu đã cứu chính hắn, chủ động thế chỗ cho hắn, từ đó để cho gã sát nhân đã chiếm tiên cơ.
Nhưng nhìn vào kết quả, Vô còn đã thắng được nửa điểm, ít nhất là phần thân trên cũng không thiếu mất linh kiện nào.
Suy xét đến việc gã sát nhân còn được chơi trên sân nhà, sự khác biệt giữa cả hai là rất rõ ràng.
Tuy nhiên, theo tính cách của Vô, nếu như có thể giết chết đối thủ, chắc chắn sẽ không chặt đứt chỉ một cánh tay của nó, vì vậy Giang Thành cũng nhận ra rằng điều này bị hạn chế bởi các quy tắc của nhiệm vụ.
Cho dù Vô có mạnh đến đâu, cũng không thể hoàn toàn giết chết gã sát nhân trong cánh cửa này.
Nghĩ thông suốt những điều này, Giang Thành bắt đầu có ý thức không để ý đến sự tồn tại của gã sát nhân, nhanh chóng đi về phía Lâm Mục Vân.
Rất nhanh, đã đến bên cạnh anh ta.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Giang Thành, Lâm Mục Vân đã lâu không cử động bắt đầu run rẩy, ngẩng đầu lên, đôi mắt đang nheo lại vì căng thẳng, nhìn về phía khuôn mặt của Giang Thành.
Giang Thành đưa tay ra, muốn kéo anh ta ra ngoài, đồng thời hạ giọng nói: "Lâm Mục Vân, đi theo tôi."
"Đừng tới đây! Vẫn còn có một gã nữa ở gần đây!" Phản ứng của Lâm Mục Vân rất nhanh và mạnh mẽ, giọng nói khàn khàn, dây thanh với lúc trước như là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Nghe thấy Lâm Mục Vân nói, Giang Thành không khỏi dừng lại.
Sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một âm thanh kỳ quái cách đó không xa: "Két... két két..." Từ vị trí cửa lớn, một thân ảnh xiêu vẹo từ trong sương mù đi ra.
Giang Thành đột nhiên cau mày.
Là Viên Tiểu Thiên!
Vậy mà nó lại đang trốn ở đây! mưu, sở dĩ gã sát nhân không tấn công Lâm Mục Vân, chẳng qua chỉ là để lợi dụng anh ta câu cá.
Mục đích là để dụ những người khác ra ngoài.
Vây điểm đánh viện binh, một chiến thuật đã quá cũ, nhưng lại cực kì có hiệu quả.
Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, Giang Thành kéo một phát Lâm Mục Vân từ dưới gầm bàn ra, sau đó hai người nhanh chóng dựa lưng vào tường, di chuyển về phía bên kia.
Bởi vì không làm lộ sau lưng ra ngoài, nên gã sát nhân chỉ đi theo bọn họ, bước những bước đi cứng ngắc, luôn giữ khoảng cách khoảng 5 mét với họ.
Đôi mắt ẩn sau lớp băng dính trong suốt, ngập tràn tia máu, cố gắng hết sức mở to mắt, khóe mắt trông như muốn toạc ra, đồng tử co thành một chấm đen, để lại phần lớn lòng trắng trong mắt, nhìn vừa khủng khiếp, lại hung ác.
Phối hợp thêm với sự tôn vinh khủng khiếp kia, thuộc loại mức độ chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến bạn gặp ác mộng.
Nhưng điều khiến Giang Thành lo lắng hơn chính là Viên Tiểu Thiên.
Viên Tiểu Thiên càng ngày càng gần bọn họ, mặc dù bước đi loạng choạng, một chân lê trên mặt đất, liên tục phát ra âm thanh ma sát, nhưng tốc độ cũng không chậm đi chút nào, ít nhất là nhanh hơn bọn họ.
Từ vị trí cửa lớn mà Viên Tiểu Thiên canh giữ có thể thấy rằng suy đoán trước đó của hắn là chính xác, rời đi từ cửa lớn của cao ốc Hữu Nhuận, mới là đường sống thực sự.
Lâm Mục Vân nhìn chằm chằm vào vị trí của Viên Tiểu Thiên, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lâm Mục Vẫn, hiện tại sự chú ý của gã sát nhân và Viên Tiểu Thiên đều ở trên người bọn họ, đây là cơ hội cuối cùng để trốn thoát, chỉ cần xông ra khỏi cánh cửa kia, em gái sẽ sống sót.
Sau khi làm xong những việc này, anh ta quay đầu lại nhìn Giang Thành bằng ánh mắt hối lỗi, đôi môi run run nói: "Liên luy đến anh rồi, anh Giang, thật xin lỗi."
Giang Thành còn chưa kịp mở miệng, anh ta lập tức hạ giọng, dùng ngữ khí kiên định không chút nghỉ ngờ nói: "Anh Giang, chờ Viên Tiểu Thiên tới gần hơn chút nữa, tôi sẽ nghĩ cách quấn lấy anh ta, anh hãy tìm cơ hội rời đi." Ngưng một chút, anh ta liếc nhìn Viên Tiểu Thiên đang càng ngày càng gần, nói tiếp: "Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Mục Vẫn, tôi biết nếu đến hiện tại, ân tình này, nhà họ Lâm chúng tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
Lâm Mục Vân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Xin anh nhất định phải sống sót!"
Những lời ủng hộ này như một cái gai đâm vào tim Giang Thành, khiến hắn như ngừng thở, đặc biệt là câu cuối cùng———
Xin nhất định phải sống sót...
Giang Thành cực kỳ ghét câu này, sự căm ghét từ tận đáy lòng, bởi vì ai nói câu này với hắn cuối cùng cũng đều chết!
Chỉ có chính mình, như mong muốn của bọn họ, còn sống sót.
Nhưng ai có thể hiểu được, nỗi đau của người đàn ông gánh vác những điều này sống sót? !
"Đừng nói những lời như vậy nữa." Trên trán Giang Thành hiện lên gân xanh, đôi mắt xếch lộ ra sát ý hung hãn, khiến Lâm Mục Vân cảm thấy lạnh sống lưng.
"Sẽ không có ai bị bỏ rơi, không có ai bị bỏ lại phía sau, chúng ta đều cần phải sống sót! Chúng ta đều có lý do để sống sót!"
Lâm Mục Vân tựa như bị khí thế mà Giang Thành biểu hiện ra làm cho kinh hãi, há mồm nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Mãi cho đến khi...
Trong bóng tối phía xa, một cái bóng rất lớn lao ra, kèm theo âm thanh ma sát sắc bén và tiếng bánh xe chuyển động.
Đó là một chiếc xe đẩy chở đầy những món đồ lớn, đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh đang khom lưng, liều mạng đẩy chiếc xe về phía sau.
Cảnh tượng đột ngột này thậm chí còn thu hút sự chú ý của Viên Tiểu Thiên, anh ta ngơ ngác đứng đó, con mắt trái còn lại cố gắng cử động trong hốc mắt.
Một giây tiếp theo, chiếc xe đẩy tăng tốc với tốc độ kinh hoàng, cùng với Lâm Mục Vẫn ở phía sau đâm mạnh vào người anh ta.