Chương 86: Cửa gỗ
Chương 86: Cửa gỗChương 86: Cửa gỗ
Lời nói của Giang Thành khiến tên mập nhớ lại nhiều chuyện không hay. Trong nhiệm vụ trước, khi sắp kết thúc, thế giới ấy cũng gần như chìm vào màn đêm vĩnh hằng.
Lúc này, khuôn viên trường vắng lặng.
Tiếng kêu thê lương của bọn côn trùng mùa thu thỉnh thoảng vẫn vang lên, nay lại biến mất bặt tăm.
Giang Thành và tên mập cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng di chuyển về hướng Tây dựa theo lộ trình đã định.
Dọc theo đường đi, ngũ quan của tên mập đầu rối rắm cùng nhau. Anh ta nhìn Giang Thành, lặp đi lặp lại động tác đóng mở miệng rất nhiều lần, cuối cùng mới lo lắng nói: "Bác sĩ, anh có nghĩ là ngoại trừ chúng ta ra, những người khác đều bị quỷ giết hết rồi hay không?"
Suy nghĩ một chút, Giang Thành đáp: "Không nhất định."
Nghe việc có lẽ còn có đồng đội sống sót, sắc mặt của tên mập dần dần đỏ hồng trở lại.
"Có lẽ vẫn còn một hay hai người bị quỷ bắt đi." Giang Thành vừa đi vừa nói: "Rồi bị bẻ tay hay bẻ chân gì đó, cuối cùng là bị quỷ nuôi nhốt để lâu lâu làm trò tiêu khiển cho nó."
Nghe vậy, tên mập như bị mềm nhữn cả chân, suýt khóc thành tiếng.
Sau khi đi bộ khoảng 20 phút, cả hai nhìn thấy một mảnh sân trong không gian trống trước mặt.
Ban đêm hẳn là không quang đãng như vậy, nhưng trước cửa mảnh sân ấy có treo hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ trên cao.
Chúng toả ra ánh sáng đỏ tươi, nhìn từ xa trông rất kỳ quái.
Nó giống như đôi mắt của một con quái thú khổng lồ đang nằm rạp trên vùng hoang dã, dõi cái nhìn ác ý chằm chằm vào những người sống đang đến gần.
"Bác sĩ!" Tên mập trốn sau một gốc cây bên đường, đổi giọng kinh hãi: "Hai cái đèn lồng kìa!"
Ngồi xổm cạnh tên mập, Giang Thành dùng tay đè cành cây, chỉ về phía trung tâm thiết bị thông qua khe hở: "Cảm ơn anh..." Giang Thành nói: "Anh mập."
Tên mập sửng sốt một chút, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Giang Thành: "Tại sao lại cảm ơn tôi ?" "Tôi cảm ơn vì anh nói cho tôi biết đó là hai chiếc đèn lồng." Giang Thành không thèm nhìn gã, chỉ tự nhủ: "Không thì tôi cũng không biết."
Tên mập: "..."
Sau khi quan sát gần 10 phút, phòng chứa trang thiết bị rất yên tĩnh, giống như không có gì bất thường - ngoại trừ hai chiếc đèn lồng đỏ chướng mắt kia.
Từ khi bị Giang Thành chặn họng, tên mập càng cẩn thận hơn trong lời nói. Anh ta cố gắng bỏ qua mấy câu cảm thán vô nghĩa: "Bác sĩ!" Tên mập liếm môi: "Anh tính tiếp theo phải làm sao?"
"Qua nhìn thử xem tình hình thế nào?" Giang Thành nói sau khi ngẫm nghĩ một lúc.
Giống như Giang Thành suy nghĩ, càng đến gần cửa chính của trung tâm thiết bị, cả hai càng phát hiện ra nhiều dấu hiệu bất bình thường. Đó không phải là một cảm giác hư vô mờ mịt, mà sự bất bình thường kia đã hiện ra rõ rệt.
Một ổ khóa to đùng đang khóa chặt cửa chính từ bên ngoài, xung quanh là một sợi dây xích thật dày quấn chặt lấy cửa chính. Ổ khóa sắt kia có màu đen bóng loáng, trông rất chắc chắn.
"Kỳ quái... Tên mập trừng to hai mắt: "Tại sao ổ khóa này lại khóa ngược từ bên ngoài?"
Đứng trước cửa, Giang Thành suy nghĩ một hồi: "Đi thôi." Hắn quay người, nói: "Chúng ta đi dạo xung quanh một vòng."
Tên mập cẩn thận bước tới, sau đó ngoái đầu nhìn lại ba lần, tựa như đang lo lắng cánh cửa ấy sẽ đột ngột mở ra, tiếp theo là một con quỷ với đầu tóc bù xù hung ác phóng tới.
Rời đi chưa được bao lâu, hai người tìm được một cánh cửa phụ, nằm ẩn đằng sau một bụi cây tại một vị trí không dễ thấy cho lắm.
Đó là một cánh cửa bằng gỗ với kích thước tương đương với cửa nhà phổ thông, điểm đặc biệt duy nhất chính là khá cũ kỹ.
Cạnh cửa loang lổ những vết mốc.
Nhưng điểm thực sự thu hút sự chú ý của Giang Thành cũng không phải những thứ này, mà là... cánh cửa trước mặt lại bị niêm phong từ bên ngoài bằng những tấm ván gỗ rất chắc chắn, xung quanh là hàng đống mũi đỉnh to bằng ngón tay trẻ em đóng chặt vào.
Giang Thành tiến lên, đẩy nhẹ một cái, sau đó nhận ra là kết cấu này vô cùng cứng cáp. vàng nằm bên dưới khe cửa, thế là với tay đến, cẩn thận kéo nó ra.
Sau khi lấy được thứ đó, anh ta nhận ra đây là một mảnh giấy màu vàng được gấp lại rất chặt chẽ.
"Bác sĩ!" Tên mập cẩn thận mở tờ giấy ra, nhỏ giọng gọi Giang Thành đến gần: "Anh xem, đây là cái gì?"
Trên tờ giấy, có một bức tranh trừu tượng được vẽ bằng màu mực đỏ tươi. Nét vẽ rất mạnh mẽ và ngông cuồng, vừa nhìn đã biết đây không phải là một tác phẩm cẩu thả, mà là đã rất cố gắng để hoạ nên.
Phần hai bên của bức tranh cũng có một đoạn chữ viết giống nhau, đáng tiếc là tên mập không thể nhận ra.
Giang Thành đứng yên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ. Tiếp theo, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống. Một lát sau, tên mập chợt nghe được hắn hít sâu một hơi.
Nhìn theo tầm mắt của Giang Thành, tên mập mới phát hiện dưới khe cửa nhét đầy những mẩu giấy màu vàng tương tự. Không những thế, chuyện càng kỳ quái hơn chính là mỗi tờ giấy ấy đều được gấp thành hình tam giác, tương đối chuẩn xác.
Bàn tay đang cầm tờ giấy vàng của tên mập run lên bần bật; anh ta thầm sinh ra một dự cảm không lành.
"E rằng trong khu vực này đã xảy ra chuyện ma quái gì đó rồi." Đột nhiên chuyển sang giọng điệu nghiêm túc, Giang Thành nói: "Đây là bùa chú của Đạo gia. Nếu đã được nhét ở vị trí này, ắt hẳn là để xua ma đuổi quỷ"
Trên thực tế, tên mập cũng mơ hồ đoán được, nhưng chỉ vì sợ hãi mà không dám nói thẳng ra mà thôi.
Một giây sau, tên mập lập tức ném tờ giấy màu vàng xuống đất.
"Bác sĩ!" Trên đường trở về, tên mập hận mình không thể leo thẳng lên lưng của Giang Thành rồi nằm luôn trên đó. Sắc mặt của anh ta cứ nhăn nhỏ, tưởng chừng như đang hấp hối vậy: "Đáng sợ quá, khe cửa nhét bùa chú đến chật ních. Này phải là hận thù cao cỡ nào mới làm đến mức đó vậy?"
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lồng ngực của tên mập cứ đập mạnh thình thịch.
Theo những manh mối trước đó, tên mập bèn bày tỏ ý kiến của bản thân: "Chẳng lẽ là khi Trần Dao còn sống, vì sự can thiệp của Lý Nghiên Vì mà cô ta đã không được ở bên cạnh Tô Úc như mong muốn. Đến khi chết đi, vì không thể chịu được sự cô đơn lạnh lẽo mà Trần Dao muốn đến sống Thế là mỗi ngày, cô ta đều đến gõ cửa nhà Tô Úc, nhưng vì Tô Úc quá sợ nên mới thỉnh hàng đống bùa chú này về, sau đó tự nhốt bản thân bên trong khu vực trung tâm thiết bị, quyết tâm không ra ngoài."
Giang Thành khẽ nhíu mày,"Vậy tại sao ông ta không quyết đoán rời khỏi ngôi trường này luôn? Nếu vẫn mãi ở đây, sớm muộn gì thì Trần Dao cũng tìm được ông ấy."
"Bên cạnh đó, anh có từng nghĩ qua hay không..." Giang Thành hỏi tiếp: "Tô Úc chỉ là một nhân viên quản lý quèn tại trung tâm thiết bị, hoàn toàn không phải công nhân viên chức có quyền lên tiếng trong ngôi trường này. Chuyện cải tạo trung tâm thiết bị như thế này không phải là một hạng mục nhỏ, và chắc chắn nếu chỉ mỗi ông ta gật đầu thì công trình này chẳng thể khởi công được đâu. Ắt hẳn phải có lãnh đạo cấp trên ngầm đồng ý thì mới bắt đầu xây dựng, cải tạo được."
Ánh mắt của tên mập kỳ quái dần. Cuối cùng, dường như có một tia sáng đột nhiên lóe lên trên đầu anh ta. Anh ta nhìn Giang Thành, đột nhiên nói: "Bác sĩ, ý anh là... Lý Nghiên Vi? Những chuyện này đều do Lý Nghiên Vi ngầm đồng ý à?"
Lúc trò chuyện đến đoạn này, cả hai cũng đã quay lại khu vực cửa chính. Khi Giang Thành vẫn chưa kịp trả lời câu hỏi của tên mập, cả hai chợt nghe thấy một âm thanh nào đó vọng ra từ bên trong cánh cửa.
Giang Thành và tên mập lập tức nín thở, sau đó nhẹ nhàng trốn vào sau bức tường thấp gần đó. Khi không gian xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, âm thanh kia cũng rõ ràng dần.
Xì... Xì...
Âm thanh kia nghe giống như thanh âm mỗi khi bọn rắn thè lưỡi ra, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ thì lại thấy không giống nhau. Ngay lúc hai người đang định cẩn thận tiến đến gần hơn để nghe cho rõ, bỗng nhiên ngay vị trí cánh cửa ấy lại vang lên một tiếng "lạch cạch"...