Chương 87: Nhòm
Chương 87: NhòmChương 87: Nhòm
Có thứ đằng sau cánh cửa!
Sự phát hiện này khiến cho cả Giang Thành và tên mập đều lạnh sống lưng.
Suy nghĩ chợt bay đi trong tích tắc, giây tiếp theo Giang Thành nghĩ đến là thứ kia đã ở sau cửa bao lâu rồi, có lẽ... bọn họ vừa đến đây thì đã bị phát hiện.
Thứ kia... vẫn đang đợi bọn họ đến gần.
"Bác sĩ." Tên mập cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng sự run rẩy của cơ thể nặng hơn 100 cân hoàn toàn không phải là thứ mà anh ta có thể kiểm soát: "Có lẽ nào... đó là ... là Trần Dao? Cô ta đang đợi chúng ta?!"
Hai hàm răng va vào nhau lập cập, lời nói cũng lộn xộn.
"Hay là chúng ta vẫn nên quay về thôi." Tên mập nhìn Giang Thành bên cạnh, cảm giác an toàn trong lòng đều đã bị dập tắt: "Đêm nay mà vào chỉ sợ là chết chắc, chúng ta đã bị quỷ phát hiện ra rồi."
"Ngày mai sẽ không phải chết sao?" Giang Thành quay đầu nhìn tên mập, trong ánh mắt của đối phương chỉ còn lại nỗi kinh sợ, lý trí còn sót lại đã hoàn toàn bị nhấn chìm.
Giang Thành không thích loại người này, cũng không thể hiểu được bọn họ.
Trong mắt hắn, nguy hiểm và kinh sợ là hai chuyện khác nhau, nguy hiểm là chỉ bản thân sự việc, kinh sợ là thái độ nảy sinh đối với sự việc.
Nhưng... kinh sợ không thể giải quyết được nguy hiểm, ngược lại, nó chỉ là trở ngại để giải quyết nguy hiểm.
Cho nên Giang Thành gần như chưa từng nảy sinh cảm xúc kinh sợ, cho dù chỉ là một chút ít, cũng sẽ bị hắn bóp chết, càng không để nỗi kinh Sợ của mình ảnh hưởng đến suy nghĩ của những người khác trong đội.
Đây không phải là giải toả cảm xúc.
Đây là mưu sát.
"Anh quay về đi." Giang Thành nói với tên mập: "Tôi muốn ở lại đây."
"Anh không đi?" Tên mập như có chút kinh ngạc, hiện tại tình hình đã rất rõ ràng, quỷ ở ngay sau cửa, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Nếu quỷ có vũ khí, anh ta đã có thể tưởng tượng ra nó đang xách một con dao lớn mài nhọn sắc bén, đắc chí ẩn phía sau cửa. Giang Thành bình tĩnh nói: "Anh muốn đi, tôi không ngăn cản, hơn nữa tôi ở đây rồi, tạm thời quỷ sẽ không đi tìm anh, vậy nên anh có thể an toàn quay về ký túc xá, ngủ ngon một giấc cuối cùng."
"Cuối cùng..." Hai chữ này bản năng khiến lòng tên mập thắt lại.
Rời khỏi Giang Thành, hoặc là Giang Thành thật sự chết ở đây, vậy chỉ còn lại một mình anh ta... tên mập nuốt nước bọt, chắc là quỷ muốn anh ta chết thế nào, anh ta sẽ phải chết thế ấy.
Chỉ là không biết liệu có như lời Giang Thành nói, trở thành đứa trẻ bị quỷ chọn trúng, đầu tiên là giam lại, vặt mất tứ chỉ, sau đó treo ngược dưới cột cờ để làm trò tiêu khiển gì đó.
"Cho nên..." Giang Thành từ sau bức tường lách mình đi ra, dưới ánh đèn hơi ngả màu đỏ, con ngươi như đang phát sáng, hắn nhìn tên mập, nhỏ giọng hỏi: "Quyết định của anh là gì?"
Tên mập hít sâu một hơi, kiên định nói: "Tôi đi theo anh, bác sĩ."
Hai người lần lượt kẻ trước người sau mò mẫm đi tới hướng cửa lớn, trên đường đi tên mập thì thầm đề xuất hay là chúng ta tìm một chỗ khuất nhảy vào trong đi, nghênh ngang xông vào như thế này thật sự là...
"Nếu như chúng ta đã bị quỷ phát hiện rồi, thì có đi vào từ đâu cũng vẫn sẽ gặp quỷ." Giang Thành trả lời ngắn gọn: "Hơn nữa vị trí nhảy vào chúng ta còn không quen thuộc."
Lời nói của Giang Thành không khó hiểu, tên mập chỉ nghĩ mấy giây liền nhẹ nhõm, ở một nơi vừa hẻo lánh, vừa tối tăm, lại vừa xa lạ mà gặp phải quỷ, tình hình có lẽ càng nguy cấp hơn.
Càng đến gần vị trí cửa, cảm giác bất an trong lòng tên mập càng mãnh liệt, nhưng khi liếc nhìn Giang Thành bên cạnh, lại đột nhiên cảm thấy bớt đáng sợ hơn.
Đứng trước cửa, Giang Thành như đang cảm nhận được khí tức bên trong, hắn không nhúc nhích, hô hấp cũng như đã rơi vào trạng thái tĩnh.
Tên mập phát hiện ra, ở giữa cửa gỗ có một chòm bị phá hoại, nín thở nhìn kỹ, là một lỗ khóa, chắc là ổ khóa trước của cánh cửa này, nhưng sau này đã bị tháo bỏ vì nguyên nhân nào đó.
Lỗ khóa này vẫn còn lưu lại đây.
Tên mập hít sâu một hơi, không chịu nổi tò mò cảnh tượng sau cửa, anh ta chậm rãi sáp tới, kỳ quái là, thân thể to lớn đang di chuyển của anh ta lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Anh ta nuốt một miếng nước bọt, ổn định tâm trí. tóc rối, hay bóng đen miệng hộc máu há to đều không xuất hiện.
Trong sân của trung tâm thiết bị dường như có một tầng sương mù, sương rất dày, trắng mờ mịt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Nhưng ..." Tên mập ngừng giây lát: "Tại sao trong sương này còn có một ít màu vàng nhàn nhạt, và những sợi đỏ chỉ chít chằng chịt không đếm xuể?"
Anh ta càng nhìn càng thấy kỳ lạ, không nhịn được tiến đến gần hơn.
Đột nhiên, sương dày trong sân chợt run lên.
Sau đó, nó đột ngột rút lui, có ánh sáng màu đỏ sẫm chiếu vào.
Sương dày càng rút càng xa, tên mập cũng nhìn thấy càng ngày càng rõ hơn, đôi mắt nhỏ cũng từ mờ mịt ban đầu chuyển thành khiếp sợ, cuối cùng là gan mật đều vỡ.
Nỗi kinh sợ trong lòng bùng nổ ngay lập tức, đè bẹp dây thần kinh mà tên mập cho rằng mình đã điều chỉnh được.
Hoàn toàn không có sương mù nào cả.
Đó là một đôi mắt trắng dã, tràn đầy oán hận cùng ghen ghét!
Là... đôi mắt của quỷ.
Trên nhãn cầu màu vàng dục trắng sữa bao phủ đầy tia máu!
Thứ sau cánh cửa vừa rồi đã giữ nguyên tư thế giống như tên mập, nằm trên lỗ khóa dòm ngó ra phía ngoài sân, ở giữa chỉ cách cánh cửa sắt lốm đốm rỉ sét!
"AI A a... !" Tên mập bị cảnh tượng xuất hiện đột ngột này dọa đến hồn bay phách lạc, anh ta lui lại ngã ngửa ra sau trên mặt đất, hai cái chân như xúc xích liều mạng đạp về phía sau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Trốn!
Trốn càng xa càng tốt!
Ngay cả khi ngày mai có chết, cũng tốt hơn là bây giờ chết trong tay quỷ!
Nhưng khiến tên mập không ngờ tới là, Giang Thành đã nhanh chóng chạy lên, đẩy mạnh vào cửa.
Trên cửa có khóa, đương nhiên là không thể đẩy ra.
Nhưng bởi vì sợi xích không hề được khóa chắc chắn như đã nghĩ, nên ở giữa hai cánh cửa lộ ra một khe hở to bằng đầu người, qua khe hở này, cuối cùng Giang Thành cũng nhìn rõ chân dung của cái tên đứng sau cửa.
Cha dù là naười bình tĩnh như hắn †rona lòng cñng không khỏi nổi lên một cơn sóng.
Đó là một người đàn ông, bị què một chân, phải chống gậy.
Đầu nghiêng sang một bên, một nửa người không cân đối đang đứng, quần áo vừa vặn nhưng cũ một cách bất thường, giống như một con búp bê vải bám bụi lâu ngày.
Người quản lý của trung tâm thiết bị, cũng là chồng chưa cưới trong miệng của Lý Nghiên Vy —— Tô Úc.
Ông ta là nhân chứng của sự việc 10 năm trước, cũng là giao điểm của tất cả các manh mối được biết hiện tại.
Cuối cùng, ánh mắt Giang Thành rơi vào trên mặt Tô Úc.
Sắc mặt của ông ta trắng nhợt đến dị thường, mặc dù ban ngày khi nhìn đã phát hiện ra điểm này, nhưng lúc này sắc mặt của ông ta khác xa với mức độ trắng của người bình thường.
Trắng nhợt không chút màu máu.
Đáng sợ hơn chính là, đôi mắt của ông ta!
Con ngươi màu đen gần như đã biến mất, tròng mắt màu vàng sữa đục ngầu trôi nổi trong hốc mắt, các tia máu chẳằng chịt bên trong, trong đồng tử chứa đầy oán niệm vô tận.
Như này... vẫn còn có thể gọi là con người sao?
Tô Úc... ông ta mới là quỷ chân chính?!
Bọn họ đã bị tính kế rồi...
Đầu óc tên mập như đang dời sông lấp bể, ngay khoảnh khắc anh ta sắp ngất đi, mắt thấy Tô Úc dùng bước chân cực kỳ quái dị xông đến, giống như một con nhện què chân...