Chương 88: Tô Úc cốt khí kiên định
Chương 88: Tô Úc cốt khí kiên địnhChương 88: Tô Úc cốt khí kiên định
Cơ thể của Tô Úc vặn vẹo, chen vào khe cửa có kích thước bằng đầu người, với cánh tay gầy khô vươn ra xa, giống như muốn tóm lấy chân của tên mập, trong ánh mắt của ông ta tỏa ra tia sáng quỷ dị.
Ngay khi tên mập đang bất lực đạp hai chân, cho rằng mình sắp chết, đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" cực lớn, Tô Úc vốn đã lao được ra nửa người liền dừng lại.
Sau đó, đầu nghiêng đi, như thể để bị hút mất phần lớn sức lực, ngã sấp mặt xuống đất.
Chỉ còn lại những ngón tay gầy guộc lộ cả khớp thỉnh thoảng vẫn run lẩy bẩy.
Tên mập trừng to mắt.
Khóe mắt anh ta nhìn Giang Thành đứng bên cạnh Tô Úc, hai tay nâng cao chậu hoa thứ hai lên, sau đó đập mạnh xuống.
"Bộp!"
Những ngón tay trước mặt run rẩy dữ dội, ngừng động đậy.
Kinh sợ liên tiếp khiến tên mập không thể chống đỡ được nữa, tầm mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng ngửa đầu ngất lịm...
Khi tỉnh lại lần nữa, anh ta thấy mình đã nằm ở trong sân, lưng dựa vào một cây cột.
Trước mặt không xa là một bãi cát, giữa bãi cát có một chiếc ghế.
Chính là loại dùng thời học sinh, không cao, có tựa lưng, còn rất cứng, quan trọng nhất là bên trên ghế có một người đang bị trói.
"Tô Úc!"
Gần như vừa nhìn thấy Tô Úc, tên mập đã tỉnh táo lại, lập tức xoay cái cổ cứng ngắc bắt đầu tìm kiếm Giang Thành.
Một lúc lâu sau, xa xa truyền đến tiếng sột soạt, bóng của Giang Thành từ trong một góc xuất hiện, mỗi tay trái phải đều cầm một vật hình tròn.
Mãi đến khi lại gần, tên mập mới nhận ra đó là hai chậu hoa màu đỏ.
"Bác sĩ!" Tên mập kích động đến giọng nói cũng thay đổi.
Giang Thành nhìn về phía tên mập, gật gật đầu: "Tỉnh rồi."
Tên mập dường như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, tóm lại là cảm thấy bác sĩ thật ác, chỉ cần hai chậu hoa là bắt sống được một con quỷ.
Sau đó còn trói con quỷ lại.
Giang Thành như nhìn ra được lo lắng của tên mập, hắn vừa đặt hai chậu hoa xuống đất, vừa chỉ vào Tô Úc nói: "Trong thời gian ngắn ông ta sẽ không tỉnh lại đâu, anh cứ yên tâm."
"Bác sĩ." Tên mập nghe vậy thì thả lỏng cổ họng, thần sắc không khỏi kích động hơn: "Anh cũng ác quá, dám dùng chậu hoa đập đầu quỷ!"
Giang Thành ngẩn ra một chút, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên mập nói: "Anh bị bệnh à, ông ta là người, không phải quỷ."
"Không phải quỷ tại sao lại có bộ dạng như vậy, còn thò tay bắt tôi?" Tên mập lắc đầu không thể tin được.
"Này," Giang Thành tiến lên vỗ vỗ mặt Tô Úc: "Tỉnh lại đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông."
Tên mập đứng dậy lon ton chạy tới.
Sau khi tỉnh lại, Tô Úc đã không còn bộ dạng quỷ dị như vừa nãy, hai tay ông ta bị trói sau lưng ghế, hai chân cũng bị trói vào nhau, sắc mặt tái nhợt đến mức như thể một giây sau lại ngất đi.
"Mấy tên đồng loã các người... , đáng chết! Đều đáng chết!" Ông ta nói yếu ớt, nhưng sự hung dữ vẫn còn đó, khiến cho tên mập tự nhiên lại nghĩ đến con cua lông bị trói lại cho vào nồi.
"Một mớ hỗn độn gì thế này." Tên mập trừng mắt nhìn.
Lúc này anh ta cũng chắc chắn, Tô Úc đúng là người, không phải quỷ.
Vì cái đầu bị ăn hai cái chậu hoa vẫn còn đang chảy máu, Giang Thành tìm một chiếc khăn tắm quấn sơ qua cho ông ta, bên trên còn thắt thành hình chiếc nơ điệu đà.
Tức nhất là, bất kể tên mập hỏi gì, Tô Úc đều chỉ lặp lại những lời này.
Có thể nhìn ra, oán khí của ông ta cực lớn, những từ được nhắc đến nhiều nhất là: đồng lõa, đáng chết, biến thái, chiếm hữu, chó, Trần Dao, và... Lý Nghiên Vy.
"Ha... haha..." Hai má Tô Úc đều là máu, ông ta cúi đầu cười lạnh: "Các người đều cùng một giuộc, các người trốn không thoát đâu..."
"Trần Dao, cô ấy sẽ tới tìm các người..."
"Các người chờ chết đi, tôi ở đây, các người sẽ không có được gì hết, các người... cô ấy sẽ không bỏ qua cho một ai."
Nghe vậy, tên mập không khỏi nuốt nước miếng, Trần Dao là quỷ, "Có lẽ là ông hiểu lầm rồi." Giang Thành đột nhiên lên tiếng: "Chúng tôi không đồng lõa với Lý Nghiên Vy, chúng tôi chỉ muốn tìm ra chân tướng năm đó, trả lại sự trong sạch cho người đã mất."
Tên mập ở bên cạnh cũng phụ hoạ nói: "Đúng, chúng tôi cũng không phải, chúng tôi là sứ giả của chính nghĩa."
Tô Úc ngẩng đầu lên, mở miệng, khàn giọng nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ bị các cậu lừa sao? Cậu cho rằng tôi không biết các cậu đã bị Trần Dao bám vào hay sao? Cậu cho rằng... các cậu còn có thể sống bao lâu? Con khốn Lý Nghiên Vy đó..."
"Chậc chậc..." Giang Thành như đã mất kiên nhẫn, nói với tên mập: "Anh ra ngoài trước đi, một mình tôi nói chuyện một chút với người anh em Tô Úc."
Tên mập quay đầu nhìn Tô Úc một cái, rồi ngoan ngoãn rời đi.
Trong sân chỉ còn lại Giang Thành và Tô Úc.
Tên mập rời đi không dám đi xa, trốn ngay ở trong một căn phòng gần đó.
Đây là nơi nghỉ ngơi của Tô Úc, có một chiếc bàn cũ nát, một chiếc giường tương đối sạch sẽ.
Trong phòng không tìm thấy đèn, chỉ có ngọn nến trắng đang cháy yếu ớt, tỏa ra một thứ ánh sáng chập chờn.
Trên mặt bàn có đặt một tấm kính thủy tỉnh lớn.
Tên mập tò mò đi tới, phát hiện bên dưới kính có vài bức ảnh, đều là ảnh đôi của một nam một nữ, hai người mặc trang phục múa, phối hợp ăn ý, động tác uyển chuyển linh động, như không thể tách rời.
Người nam không cần nói cũng biết, nhưng nữ nhân... tên mập chậm rãi mở to hai mắt.
Là Trần Dao.
Vài hình ảnh ngắn ngủi chắp nối trong đầu, anh ta như ý thức được chuyện gì, xoay người đi ra ngoài, mới đi mấy bước đã đụng phải Giang Thành đang đến tìm mình.
"Bác sĩ," Tốc độ rất nhanh, tên mập giành nói trước: "Tôi biết rồi, anh nói không sai, đúng là Lý Nghiên Vy đang nói dối."
"Tô Úc không phải bị Trần Dao dụ dỗ, bọn họ tự do yêu đương, Lý Nghiên Vy mới là người cản đường!"
Giang Thành mặt không biểu cảm gật đầu.
Tân mân thần sắc kỳ quái trna chếc lát sau đá như cá chút muôn màng nhận ra, mở miệng thăm dò hỏi: "Bác sĩ, Tô Úc kia... đã khai hết rồi sao?"
"Ừm."
Tên mập thở dài, nhìn về phía trong sân, cảm khái nói: "Để ông ta chịu mở miệng đã hao phí không ít sức lực của bác sĩ rồi."
"Không sao." Giang Thành xoa cằm: "Chỉ tiếc hai chậu hoa kia thôi."
Tên mập: "..."
Khi Giang Thành bắt đầu giới thiệu khẩu cung của Tô Úc với tên mập, anh ta dần dần trừng to hai mắt.
Anh ta không ngờ Tô Úc có thể hợp tác đến mức độ như vậy, việc lớn việc nhỏ, lần lượt kể hết, thậm chí còn giao cuốn nhật ký mà Trần Dao đã đưa cho mình trước đây ra.
Sự tương phản quá rõ ràng với hành vi của nam nhân cốt khí kiên định trước đó.
Theo như lời Tô Úc, tâm lý có vấn đề không phải Trần Dao, mà là Lý Nghiên Vy.
Cô ta lợi dụng thân phận con gái hiệu trưởng để tác oai tác quái trong trường học, cưỡng bức can thiệp vào mối quan hệ của Trần Dao với mình.
Cô ta là một kẻ biến thái, tâm thần có vấn đề, có tính chiếm hữu cực cao, Trần Dao chính là bởi vì đã không làm theo yêu cầu của cô ta chia tay với mình, mới bị cô ta vu oan là một nữ nhân phóng đãng.