Chương 866: Âm thanh
Chương 866: Âm thanhChương 866: Âm thanh
Giây tiếp theo, kẻ sát nhân đã tới gần bọn họ, nhưng một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra. Kẻ sát nhân vốn rất mạnh đã thực sự dừng lại, dừng lại bên ngoài phạm vi của ánh sáng.
Cơ thể của kẻ sát nhân bị kéo thằng một cách kỳ quái, đôi mắt của gã xịt keo cứng đờ. Đây là lần đầu tiên mấy người Phong Kiệt tên mập tiếp xúc gần với kẻ sát nhân.
Luồng khí tức lạnh buốt khuếch tán, nỗi sợ hãi ập đến như thuỷ triều khiến bọn họ sợ đến thở cũng không dám.
"Mọi người tập trung lại xung quanh tôi, trong phạm vi ánh đèn." Giang Thành hạ thấp giọng, vội vàng nói.
Mọi người tạo thành một vòng tròn, vây chặt lấy Giang Thành như những cánh hoa. Giang Thành một tay giơ cao chiếc đèn bàn, hi vọng ánh sáng có thể bao phủ càng nhiều diện tích càng tốt.
"Tôi chuẩn bị di chuyển đây, hãy theo sát tôi." Giang Thành nói.
Một đám người túm tụm lại với nhau và bắt đầu vặn vẹo với tốc độ chậm hơn. Nếu không phải kẻ sát nhân ở gần như vậy, cảnh tượng thậm chí còn có chút hài hước.
May mắn thay, cánh cửa của khu vực văn phòng đủ rộng để họ bình tĩnh rời đi mà không phá hủy đội hình.
Tuy nhiên kẻ sát nhân phía sau không đuổi ra ngoài, cách khoảng 3 mét phía sau, sương mù khép lại, bóng dáng của kẻ sát nhân biến mất.
Giang Thành chịu trách nhiệm tìm đường, nhiệm vụ để mắt đến kẻ sát nhân được giao cho Phong Kiệt từ phía sau. Tỉnh thần trách nhiệm và cái nhìn tổng thể của người đàn ông này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Giang Thành.
"Anh Giang." Sau khi quan sát, Phong Kiệt nói với giọng rất thận trọng: "Kẻ sát nhân không đi theo, nó biến mất luôn rồi."
Kẻ sát nhân giết người bằng cách giẫm lên cái bóng, nhưng bây giờ đám người Giang Thành đang tụ tập trong phạm vi ánh sáng, cái bóng đã biến mất, kẻ sát nhân đã mất đi mục tiêu.
Tuy nhiên...
Cái bóng của một người bình thường quả nhiên đã biến mất, còn cái bóng của hắn thì không. Nó chẳng qua chỉ là tạm thời rời khỏi cơ thể hắn, không hề biến mất, nó vẫn còn ở trong tòa nhà này! sát nhân... là Vô!"
"Lại gần hơn chút nữa đi, chúng ta phải tăng tốc!" Giang Thành quay đầu lại nói với mọi người.
Nhóm người nhanh chóng di chuyển dọc theo hành lang sang đầu bên kia. Khi rẽ vào một góc, họ nhìn thấy một xác chết bị cắt xén nằm trước cửa thoát hiểm, máu phủ đầy mặt đất, như thể vụ án mạng vừa xảy ra một giây trước.
Lý Mộng Dao là người đầu tiên tiến vào nơi này.
"Mộng Dao..." Sau khi nhìn thấy, cả khuôn mặt Viên Tiểu Thiên trở nên đỏ bừng vì hưng phấn. Anh ta lập tức cúi người xuống, thi thể đối phương vẫn còn ấm và mềm mại.
Huy hiệu tên trên người Lý Mộng Dao phát ra ánh sáng yếu ớt, như muốn nhắc nhở bọn họ.
Viên Tiểu Thiên định đưa tay cởi huy hiệu ra.
"Đừng cử động!"
"Đừng chạm vào!"
Hai giọng nói ngăn cản bàn tay đang đưa ra của Viên Tiểu Thiên.
Giọng nói đầu tiên là của Giang Thành, giọng nói thứ hai là của Phong Kiệt.
Thấy Giang Thành không có ý định giải thích, Phong Kiệt nhìn Viên Tiểu Thiên, vội vàng nói: "Chúng ta đến chỉ để xác nhận là Mộng Dao đang ở đây, thế là đủ rồi, đừng chạm vào cô ấy, phải tìm được anh Cường trước đã, có được huy hiệu của anh Cường trong tay rồi quay lại đón Mộng Dao."
Thấy ánh mắt do dự của Viên Tiểu Thiên, Hoè Dật không nhịn được nói: "Đúng là cái đồ cứng đầu, cởi huy hiệu ra, kẻ này sẽ đứng lên giết hết chúng ta đấy. Anh Cường của mấy người chết ở trên lầu, bị cô ta chặn ở đây, sau khi lên lầu, chúng ta làm sao có thể xuống được hả?"
Lời nói tuy rằng không hay nhưng đều là sự thật. Chỉ cần có thể cứu người, Viên Tiểu Thiên cũng không phản đối.
Vòng qua thi thể của Lý Mộng Dao và đẩy mở cửa thoát hiểm, nhóm người đi lên tầng 11.
Theo hồi ức của Lâm Mục Vân, khi Hạ Cường và anh ta tách ra, họ đang ở tầng 11.
Vừa quay đầu lại, Hạ Cường đã biến mất, lối đi thực sự đã xuất hiện.
Khi Hạ Cường gọi tên mình, anh ta nhận ra rằng Hạ Cường đang gặp nauv hiểm: Ha Cường chính là muc tiêu Ủa kẻ sát nhân. "Anh có nhớ vị trí đại khái không?" Giang Thành hỏi, leo lên bậc thang cuối cùng, đẩy mở cửa thoát hiểm, bên ngoài vẫn là một hành lang tối om.
Lâm Mục Vân nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt trầm tư,"Tôi không nhớ chính xác vị trí, nhưng chắc là ở giữa hành lang, có lẽ là không nhầm đâu."
Phong Kiệt quét mắt nhìn xung quanh và nói với giọng trầm buồn: "Để tôi chỉ đường cho, ban ngày chúng tôi có đến một lần và nhìn thấy thi thể của anh Cường."
"Đi đường này." Phong Kiệt nói sau khi đưa ra phán đoán.
Chẳng bao lâu, nhóm người đã tìm thấy thi thể của Hạ Cường ở gần cuối hành lang.
Thi thể trong tình trạng rất thảm hại. Bắt đầu từ thắt lưng, nó bị chia thành hai phần, khoảng cách giữa phần thân trên và thân dưới là 3 mét.
Sự chú ý của mọi người tập trung nhiều hơn vào phần thân trên của thi thể.
Phần thân trên nằm trên mặt đất, cánh tay trái uốn cong, cánh tay phải duỗi thẳng, các ngón tay duỗi thằng như móng vuốt, các đầu ngón tay cắm trên mặt đất.
Bộ dáng quái dị này không khỏi khiến cho trái tim của tên mập run lên, trong đầu anh ta tưởng tượng nên một cảnh tượng khá kinh khủng.
Khoảnh khắc Hạ Cường bị một chiếc rìu chẻ làm đôi, anh ta không chết ngay lập tức, thay vào đó phần thân trên bị đứt của anh ta vẫn tuyệt vọng bò về phía trước một lúc trước khi chết.
Sau khi đến gần, Giang Thành không tiện dùng tay bởi vì đang bận cầm đèn bàn, Chu Đồng ngồi xổm xuống sau khi có được sự đồng ý của hắn, đưa tay ra cởi huy hiệu tên trên quần áo của Hạ Cường.
Sau khi lấy được huy hiệu, tất cả mọi người đều không chút do dự, lập tức quay lại đường cũ, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất vào hành lang tầng 11.
Nhưng không ai để ý vào thời điểm bóng dáng họ biến mất, những ngón tay căng cứng của thi thể đột nhiên run rẩy.
Ngay sau đó, cơn run rẩy trở nên mãnh liệt hơn, giống như một làn sóng nước, nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể.
Một âm thanh kỳ lạ bắt đầu phát ra từ hành lang im lặng.
Thông qua lối thoát hiểm, nhóm người nhanh chóng quay trở lại chỗ thi thể của Lý Mộng Dao. Lần này là Viên Tiểu Thiên cởi huy hiệu của Lý Mộng Dao, sau đó cẩn thận cất nó di. Không chút do dự nào, bọn họ lập tức xoay người đi xuống lầu.
Hai chiếc huy hiệu đã lấy được, theo quy tắc của nhiệm vụ, chỉ cần hai chiếc huy hiệu này được đưa ra khỏi cao ốc Hữu Nhuận thì Hạ Cường và Lý Mộng Dao sẽ có thể sống lại.
Trong nhiệm vụ này, sẽ không có ai chết, mọi người đều sống sót!
Từ khi Giang Thành bước vào nhiệm vụ ác mộng, hắn chưa từng gặp phải tình huống tất cả mọi người đều qua cửa, lần nào cũng phải chết ít nhất một nửa.
Thậm chí có vài lần tất cả đều chết hết chỉ còn lại hắn và tên mập.
Lần này... tốt đấy!
Trong suy nghĩ của Giang Thành, kẻ sát nhân đã bị Vô hãm chân, chỉ cần người của mình không gây chuyện, không rời khỏi phạm vi ánh sáng thì sẽ không có cái bóng nào xuất hiện.
Không có cái bóng, kẻ sát nhân sẽ bỏ qua sự hiện diện của họ.
Biến số duy nhất là hai thi thể.
Hạ Cường và Lý Mộng Dao.
Đây cũng chính là vấn đề mà Giang Thành lo lắng nhất hiện tại.
Khi bọn chúng đứng dậy thì sẽ tấn công ai? Sẽ hợp tác với kẻ sát nhân tấn công Vô, hay là sẽ từ bỏ Vô và chọn tấn công bọn họ?
Kẻ sát nhân không thể tấn công họ, nhưng điều đó không có nghĩa là Hạ Cường và Lý Mộng Dao không thể.
"Bác sĩ." Tên mập dường như đã phát hiện ra điều gì đó, biểu cảm hơi ngừng lại một chút,"Anh... mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"