Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 867 - Chương 867: Phía Sau Cửa

Chương 867: Phía sau cửa Chương 867: Phía sau cửaChương 867: Phía sau cửa

"Âm thanh gì?" Hoè Dật phản ứng rất mạnh.

Lời nói của tên mập không khỏi khiến mọi người khiếp sợ.

Trong một môi trường như vậy, bất kỳ chút gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ xé nát cảm giác an toàn duy nhất còn sót lại trong lòng mọi người.

Nghiêng tai lắng nghe vài giây, Chu Đồng quay đầu lại nhìn tên mập với ánh mắt nghỉ ngờ: "Anh nghe thấy cái gì?"

"Tôi không nghe thấy gì cả." Phong Kiệt ngẩng đầu lên, giọng điệu cũng súc tích như chính con người anh ta.

Lâm Mục Vân cũng lắc đầu, tỏ ý mình không nghe thấy.

Nói thật, Giang Thành không nghe thấy một âm thanh kỳ quái nào, nhưng bởi vì là tên mập nghe thấy nên hắn vẫn tỏ ra cảnh giác: "Âm thanh đó vẫn còn à?" Hắn khẽ hỏi.

Vẻ mặt tên mập có chút bực bội, âm thanh đó mang đến cho anh ta một loại cảm giác khó tả,"Vẫn còn, âm thanh đó liên tục chuyển động, tốc độ rất nhanh."

"Là âm thanh gì, anh có nghe ra không?" Giang Thành tiếp tục hỏi.

Bước chân của họ vẫn luôn không dừng lại, nhưng sau khi tên mập nhắc đến việc nghe thấy âm thanh, bước chân của họ đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mọi người bám sát nhau chặt chẽ, tốc độ khó tránh khỏi chậm hơn.

"Tôi không biết." Giọng điệu của tên mập trở nên khẩn trương,"Âm thanh rất lộn xộn, tôi không biết là từ cái gì phát ra, nhưng âm thanh đó vẫn đang chuyển động, bây giờ cách chúng ta không xa đâu."

"Không, không đúng, nó đang... nó đang ở xung quanh đây rồi!"

Lời nói của tên mập giống như một quả bom nổ tung giữa đám đông. Điều kinh hoàng không chỉ là âm thanh kỳ quái đang đến gần, mà quan trọng hơn là tại sao chỉ có tên mập mới có thể nghe thấy và cảm nhận được rằng có thứ gì đó đang đến gần, còn những người khác thì không?

Chu Đồng mím môi, dùng giọng ngập ngừng nhẹ nhàng hỏi: "Chẳng lẽ anh đã làm gì đó mà lại bị kẻ sát nhân nhắm tới sao?"

Hoè Dật nghe vậy thì lập tức dừng lại, trừng mắt hỏi: "Sao cơ, các người muốn qua cầu rút ván ư?"

"Chu Đồng không có ý đó, các anh nguyện ý tới cứu người, chúng tôi sẽ không ban điồð nauên ân tình này" Phonan Kiêt nói: "Chúng tôi không muốn người anh em Phú Quý xảy ra chuyện gì."

"Đừng đi nữa, hãy dừng lại trước đã." Sắc mặt Giang Thành trông có vẻ hơi xấu.

Nếu không tìm ra âm thanh kia là gì, bọn họ sợ rằng đã đụng phải họng súng mà còn chưa biết.

Khi mọi người dừng lại, Giang Thành quay đầu nhìn tên mập, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể nói: "Anh mập, đừng lo, bây giờ hãy nghe xem âm thanh đó ở đâu."

Tên mập tựa như một người khác, che đầu lại, vẻ mặt cực kì khác lạ "Âm thanh... âm thanh rất lộn xộn, đầu tôi đau quá, cảm giác như có vô số sợi dây đan vào nhau..."

Giang Thành nhanh chóng đưa tay ra, ấn ngón cái và ngón giữa thật chính xác lên thái dương của tên mập, sau đó chậm rãi dùng lực,"Nhắm mắt lại, bình tĩnh, sau đó lại cảm nhận, không cần dùng mắt, chỉ cần dùng ngón tay thôi."

Sau khi Giang Thành nói, mọi người phát hiện vẻ mặt vốn rối rắm của tên mập dần dần trở nên bình thường. Anh ta chậm rãi giơ tay lên, sau đó chỉ về một hướng, rồi di chuyển song song từng chút một.

Nhìn hướng ngón tay của tên mập, sắc mặt của Chu Đồng không khỏi cứng đờ, tốc độ di chuyển của đối phương nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

Cho đến khi... ngón tay của tên mập dừng lại.

Chỉ vào cửa thoát hiểm trước mặt.

Cửa thoát hiểm cách bọn họ chưa đầy 3 mét, cánh cửa đã đóng, nếu không phải do tên mập chậm trễ thì lúc này bọn họ đã mở cửa đi ra ngoài rồi.

"Bác sĩ." Đôi mắt của tên mập vẫn nhắm chặt, giọng nói có phần mơ hồ,"Âm thanh đã dừng lại rồi, ngay tại vị trí ngón tay của tôi."

Sau khi tên mập nói xong, trong vòng mấy giây không có ai đáp lại.

"Bác sĩ?" Anh ta cau mày.

Ngay lúc anh ta cảm thấy bất an, muốn mở mắt ra nhìn xem thì giọng nói của Giang Thành vang lên: "Tôi ở đây." Giọng hắn đều đều và lạnh lùng,"Chưa được mở mắt, anh có chắc âm thanh dừng lại ở vị trí ngón tay của anh không?"

Giang Thành nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, tựa như đang đối đầu với ác quỷ, nhưng giọng nói lại không có sơ hở, ít nhất là tên mập không nghe ra. Dưới áp lực kéo dài, thần kinh của anh ta căng thẳng đến mức không thể chắc chắn về phán đoán của chính mình.

"Được rồi." Giang Thành bình tĩnh nói: "Bây giờ anh có thể mở mắt ra."

Nghe thấy sự cho phép của Giang Thành, trong lòng tên mập như có một tảng đá rơi xuống. Nhưng vừa mở mắt ra, anh ta liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, có một cánh cửa thoát hiểm dẫn ra hành lang bên ngoài.

Đột nhiên, anh ta như đã tỉnh táo lại, cảm giác mơ hồ trong đầu rút đi như sóng triều, thay vào đó là một làn sóng sợ hãi chiếm giữ.

Thứ tạo ra âm thanh nằm ngay sau cánh cửa thoát hiểm này!

Chỉ cách bọn họ một cánh cửa!

"Anh Giang, chúng ta... đổi đường khác đi, nhanh lên, nhanh lên một chút!" Giọng nói của Chu Đồng đã có chút run rẩy không thể kìm nén được.

Đây là một ý nghĩ hết sức bình thường, mọi người đều vô thức lùi lại, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, nhưng chỉ có một người không nhúc nhích.

Điều bối rối hơn nữa là nếu hắn không di chuyển thì hôm nay sẽ không ai có thể rời đi được.

"Anh Giang?" Phong Kiệt lên tiếng khó hiểu và nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn.

Chậm rãi lắc đầu, Giang Thành thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Vô dụng thôi, tốc độ của đối phương quá nhanh, còn phải đi một đoạn đường dài nữa, dù thế nào chúng ta cũng không thể tránh được."

"Coi như bây giờ chúng ta đi xuống lầu, cũng sẽ bị thứ này chặn lại, thậm chí từ phía sau đánh lén chúng ta." Giang Thành nói: "Như vậy còn tệ hơn."

Đôi mắt đẹp của Chu Đồng khựng lại,"Không phải anh muốn..."

"Chúng ta mở cửa đi." Giang Thành nói: "Quyền chủ động bây giờ nằm trong tay chúng ta."

Có lẽ bởi vì cảm thấy mình quá thẳng thắn, hắn chỉ đơn giản giải thích: "Chỉ có anh mập ở đây mới có thể cảm nhận được vị trí của đối phương. Nhưng như mọi người thấy, tình trạng hiện tại của anh ấy rất không tốt. Một khi năng lực cảm ứng của anh ấy không còn, chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi vị trí của tên khốn này, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị động hơn."

Mọi người đều hiểu nguyên tắc không ngừng chống lại sự hỗn loạn, Nhìn chằm chằm vào cánh cửa rất có thể có quỷ ẩn nấp ở đằng sau, trái tim của mọi người đều run rẩy.

Điều này kích thích hơn nhiều so với việc mở một hộp mù.

"Tôi cầm đèn bàn, mở cửa không tiện, mọi người ai đi đây?" Giang Thành đương nhiên hỏi.

"Tôi sẽ đi." Phong Kiệt chủ động nói.

Viên Tiểu Thiên muốn nói gì đó, nhưng lại bị Phong Kiệt ngắt lời trước: "Tiểu Thiên, nhiệm vụ của anh là giữ huy hiệu tên của Mộng Dao an toàn, ở đây không cần lo cho tôi."

Anh ta cũng biết thời điểm quan trọng nhất là bây giờ, cho nên không chần chừ nữa. Dưới ánh sáng chiếu rọi, cả nhóm bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía cửa.

Đứng sau cánh cửa, Phong Kiệt ra hiệu cho mọi người lùi lại một chút, sau đó dùng tay nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở ra.

Tim mọi người như nghẹn lại.

Nhưng khi nhìn thấy tình hình bên ngoài, mọi người mới từ từ thả lỏng.

Phía sau cánh cửa, trống rỗng.

Chẳng có gì cả.

Phong Kiệt theo thói quen quay đầu lại, vừa định nói gì đó thì một tiếng "cót két——" vang lên bên ngoài cửa thoát hiểm, ngay đối diện, cách đó khoảng 4 mét, có một cánh cửa đột nhiên mở ra một khe nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment