Chương 869: Kéo dài
Chương 869: Kéo dàiChương 869: Kéo dài
"Mẹ kiếp..." Viên Tiểu Thiên nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Đôi chân bị chặt đứt này chính là của Hòe Dật, vào lúc này, Hòe Dật đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nếu không cảnh tượng này đối với anh ta mà nói, sẽ gây ra chấn động khủng khiếp.
Rõ ràng là không nhìn thấy quỷ, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây chính là do quỷ gây ra, hơn nữa điều khiến bọn họ càng kinh hãi hơn nữa chính là tốc độ của quỷ.
Dần dần, có một cảm giác bất lực bắt đầu lan rộng trong đội ngũ, niềm vui mừng đã từng có, cũng như sự tự tin vì phát hiện ra tác dụng của chiếc đèn bàn, cũng dần lui đi.
"Chết tiệt, đây... đây rút cuộc là cái quái gì vậy?" Sắc mặt Viên Tiểu Thiên rất xấu.
"Đừng lề mề nữa, một là xông lên, hai là đổi một hướng khác." Phong Kiệt thúc giục: "Nhanh lên một chút, anh ấy sắp không thể trụ được nữa rồi!"
"Đổi một hướng khác đi, anh Giang." Chu Đồng cũng lên tiếng đề nghị: "Đôi chân đứt này ở đây, hơn nữa các anh hãy chú ý nhìn, ngón chân... ngón chân là hướng về phía chúng ta, chỉ cần chúng ta đi xuống qua lối thoát hiểm này, thì sẽ không thể tránh khỏi, bên trong này nhất định có bẫy!" Cô càng nói giọng điệu càng khẩn trương hơn, như thể đã nhận định điểm này rồi.
"Chúng ta chuyển sang lối thoát hiểm phía bên kia, thì thế nào?"
"Vô dụng thôi, chúng ta đi sang bên kia, thì đôi chân đứt này cũng sẽ xuất hiện ở cầu thang phía bên kia." Giang Thành nói: "Tốc độ của cái thứ quỷ này nhanh hơn chúng ta, không có cách nào tránh được."
"Nó cũng đang kéo dài thời gian." Giang Thành kiên định nói: "Chỉ cần ánh đèn còn tồn tại, nó muốn tìm cơ hội để tấn công chúng ta cũng sẽ không dễ dàng, nó đang đợi chiếc đèn bàn này tắt."
Theo như hiện tại thấy, Giang Thành không cho rằng kẻ tấn công bọn họ là gã sát nhân.
Đầu tiên, xét từ trận chiến đấu trước đó, gã sát nhân muốn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy giải quyết được Vô, điều này không thực tế.
Ngoài ra, phương thức tấn công này cũng không phù hợp với gã sát nhân trong ấn tượng của bọn họ.
Lứ Mông Dao khâng eá dì để nói. bon ho đã nhìn thấy rồi vâv nên vé đứt đôi chân của Hòe Dật, chắc hẳn là Hạ Cường.
Nói chính xác hơn thì đó là phần thân trên bị gãy của Hạ Cường.
Hình ảnh tưởng tượng trong đầu Giang Thành là phần thân trên còn lại của Hạ Cường đang bò trên mặt đất.
Tốc độ cực nhanh.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn ngày càng tối đi, hiện tại chuyện khó khăn nhất không phải là làm thế nào để đối phó với Hạ Cường và Lý Mộng Dao, mà là không thể xác định được vị trí của bọn họ.
Ngay lúc sau khi Giang Thành hơi do dự một chút, một bàn tay vươn ra đặt lên tay đang cầm đèn, Giang Thành không khỏi sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng khi nhìn thấy người đưa tay ra, vẻ mặt Giang Thành lại khôi phục bình thường, nói: "Anh mập..."
"Để tôi cầm đèn đi." Giọng nói của tên mập nghe có vẻ mệt mỏi, rất khác với ấn tượng trước đây để lại cho Giang Thành.
Nghe thấy tên mập muốn cầm đèn, phản ứng của mọi người đều không được tốt lắm, Chu Đồng thậm chí còn mấp máy môi mấy cái, trông như là muốn ngăn cản.
Giao chiếc đèn bàn cho Giang Thành, mọi người đều phục, đồng thời cũng là yên tâm, nhưng mà để giao cho cái tên mập này... e rằng không được ổn thỏa, dù sao thì cho đến hiện tại, ngoài việc nhạy cảm hơn một chút, thì anh ta cũng chưa có biểu hiện gì đặc sắc.
Nếu như có ứng cử viên thứ hai, thì Viên Tiểu Thiên và Chu Đồng đều sẽ đương nhiên coi đó là Phong Kiệt.
"Tôi biết anh có ý tốt, nhưng đừng cố tỏ ra là mình kiên cường, bây giờ mạng sống của mọi người đều gắn liền với nhau, một khi nếu như..." Tình thế cấp bách, Viên Tiểu Thiên cũng không có thời gian để khách sáo, nhưng anh ta đối với tên mập là không có bất kì ác ý nào, lần này như có thể ra ngoài, mạng sống của anh Cường và Lý Mộng Dao, chính là do ba người bọn họ cứu, ân tình này bất luận thế nào anh ta cũng đều ghi nhớ.
Đúng rồi, mạng sống của bản thân cũng là do người ta cứu.
Chỉ là trong lòng anh ta, tầm quan trọng mạng sống của mình còn kém xa so với anh Cường và Lý Mộng Dao.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, Giang Thành dừng lại còn chưa đầy hai giây, liền buông tay ra, cứ thế tự nhiên giao hy vọng của tất cả mọi người vào tay người đàn ông tên là Vương Phú Quý này. ra." Dừng một chút, anh ta như cảm thấy không đủ chuẩn xác, bổ sung thêm: "Không phải là một, mà là hai."
"Một... một người là hoàn chỉnh, còn một người thì chỉ còn một nửa." Tên mập tiếp tục nói.
Cùng lúc nghe được câu này, vẻ mặt Giang Thành đột nhiên thả lỏng đi rất nhiều, xem ra quả không sai, tên mập quả thực có thể cảm nhận được một số thứ mà bọn họ không thể cảm nhận được.
Một nửa người mà anh ta đang nói đến trùng hợp với suy đoán của hắn, chính là một nửa thân trên của Hạ Cường.
Giang Thành không muốn cũng không cần biết vì sao tên mập có thể làm được như vậy, bởi vì hắn hiểu rõ tên mập tuy không thông minh nhưng dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ luôn đứng về phía hắn.
"Cảm giác của anh ấy là không sai, cả người là Mộng Dao, còn một nửa..." Phong Kiệt chớp chớp mắt, giọng không tự nhiên nói: "Là anh Cường, sau khi cơ thể anh ấy sống lại, chỉ có phần trên cơ thể có thể cử động, bò trên mặt đất về phía trước, làm hại Hòe Dật cũng là anh ấy."
Có thể trở thành người đứng thứ hai trong đội, Phong Kiệt đương nhiên cũng không phải là người ngu ngốc, lúc đầu chỉ là đầu óc có chút hỗn loạn, cộng thêm việc đây là lần đầu tiên tiến vào một nhiệm vụ như vậy, vẫn còn chưa quen, hiện tại, đầu óc anh ta đã dần dần sáng tỏ hơn, rất nhiều suy nghĩ trước đây không nghĩ ra. Bây giờ cũng dần dần đã hiểu.
Hơn nữa anh ta còn có một ưu điểm rất lớn, chính là làm việc rất quyết đoán, không hề do dự, đối với lựa chọn của Giang Thành, anh ta chỉ cần tin tưởng là được.
Dù sao thì anh Cường đã nói rồi, người đàn ông này là người mà Cung Triết tiên sinh cũng phải coi trọng.
"Hiện tại hai tên kia đang trốn ở đâu?" Giang Thành thấp giọng hỏi.
Im lặng một lát, tên mập trả lời: "Một tên ở vị trí cách cầu thang trước mặt chúng ta năm mét, tên còn lại chắc hẳn là ở hành lang, nó cứ luôn không ngừng di chuyển, tôi không cảm nhận được vị trí cụ thể của nó."
Nghe xong lời nói của tên mập, Lâm Mục Vân nhìn về cầu thang phía trước đầy sương mù, ánh đèn dần dần mờ đi, xung quanh sương mù càng trở nên thần bí, tầm nhìn cũng giảm xuống đến mức đáng sợ.
Chỉ dựa vào nhìn bằng mắt thường thì hoàn toàn không thể quan sát được tình hình xung quanh, nhưng xét theo những gì Vương Phú Quý nói, như là đã lắp đặt một radar trong đầu vậy.
Một radar được thiết kế để phát hiện quỷ. "Đây chính là cái gọi là năng lực mà môn đồ nắm bắt được sao?" Lâm Mục Vân nghĩ thầm trong đầu.
Với tư cách là một trong những người thừa kế của nhà họ Lâm, Lâm Mục Vân có nhiều hiểu biết về môn đồ hơn những người bình thường, nhà họ Lâm cũng không thể thoát khỏi liên quan đến những chuyện này.
Vì vậy khi nhận ra cái bóng của Giang Thành có vấn đề, cũng chỉ giả vờ như không nhìn thấy, đồng thời bí mật cảnh báo cho em gái Lâm Mục Vãn không được hỏi Giang Thành vấn đề về cái bóng.
Đối với anh ta mà nói, môn đồ chính là một nhóm người có thể điều khiển được ma quỷ, tất nhiên với điều kiện họ phải trả một cái giá xứng đáng.
Đối với các môn đồ, con quỷ bên trong cánh cửa mà bọn họ mang theo là chỗ dựa lớn nhất và cũng là con át chủ bài lớn nhất của họ.
Khi chưa thực sự đến mức vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không tùy tiện sử dụng, đồng thời, đây cũng là bí mật sâu kín nhất của họ.
Đối với những người biết bí mật lớn nhất của họ, đại đa số môn đồ đều sẽ có sự thù địch, mặc dù Lâm Mục Vân tin rằng Giang Thành là người tốt và sẽ không làm điều gì quá đáng, nhưng anh ta không dám đánh cược, dù sao thì em gái anh ta cũng đang ở đây.
Nếu như làm liên lụy đến em gái, thì sẽ thật tồi tệ.