Chương 870: Áp lực
Chương 870: Áp lựcChương 870: Áp lực
Hơn nữa... không biết từ khi nào, tình thế bắt đầu khác hẳn với những gì anh ta tưởng tượng, thế cục đang phát sinh thay đổi, mà sự thay đổi này tập trung vào trên người tên là Vương Phú Quý kia.
Chẳng lẽ... anh ta cũng là môn đồ sao?
Nhưng nhìn bề ngoài, tại sao lại cảm thấy khác biệt với những người khác?
Lâm Mục Vân là một người rất nhạy cảm, cho dù Hạ Cường có che giấu rất kỹ, anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bạo lực đang tràn ra từ cơ thể đối phương, thậm chí là từ sâu trong tâm hồn.
Nhưng Vương Phúc Quý lại cho anh ta một loại cảm giác khác biệt, anh ta càng giống một người bình thường hơn, càng ly kỳ hơn là khi ở bên người đàn ông này, anh ta lại có một loại cảm giác an tâm không thể giải thích được.
Sau khi người cầm đèn được thay thế bởi Vương Phú Quý, tốc độ của mọi người nhanh hơn rất nhiều.
Anh ta dẫn đầu nhóm người cố gắng tránh xa vị trí cảm nhận được, nếu như thực sự không tránh được, cũng sẽ không quay lại đi một vòng lớn, mà thay vào đó sau khi nhắc nhở mọi người chú ý, sẽ sử dụng ánh đèn mở đường, xua đuổi những bóng quỷ ẩn trong màn sương mù.
Hiện tại đã không còn ai nghỉ ngờ năng lực của tên mập nữa, Viên Tiểu Thiên trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Đây là tầng bốn rồi, xuống dưới ba tầng nữa, chúng ta có thể rời đi rồi!"
"Tôi đề nghị chúng ta trực tiếp lao xuống, nếu gặp phải quỷ thì cứ việc ép bọn chúng lùi lại là được, điều quan trọng nhất bây giờ là thời gian!" Viên Tiểu Thiên tiếp tục nói.
Phong Kiệt cõng một người trên lưng, tóc dính đầy mồ hôi trên trán, ánh mắt cảnh giác với xung quanh, thở hổn hển nói: "Không đơn giản như vậy đâu, các anh có chú ý thấy không, mỗi lần chạm mặt với bóng quỷ, đều là chúng ta chủ động xông lên, nhìn thì có vẻ như là bóng quỷ đã bị ép lùi lại, nhưng bọn chúng lại không hề bị tổn thất cái gì, ngược lại là bên phía chúng ta, ánh đèn đã càng ngày càng tối rồi."
"Mỗi một lần va chạm đều sẽ làm suy yếu một phần ánh sáng, tôi nghĩ chỉ mấy lần nữa thôi, chiếc đèn này sẽ không thể giữ vững được nữa, nếu như phạm vi của ánh đèn không thể bao phủ tất cả chúng ta, gã sát nhân..."
"Chúng ta sẽ lộ ra cái bóng của mình, lại thỏa mãn điều kiện giết Tên mập đang bận tìm ra lối đi tương đối an toàn hơn, trong khi Giang Thành luôn cảnh giác xung quanh, đặc biệt là phía sau.
Hạ Cường vặn đứt đôi chân của Hòe Dật đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Cả hai người đều không có thời gian tham gia vào loại thảo luận này.
Chờ khi tên mập dừng chân lại lần nữa, ánh mắt cẩn thận nhìn vào màn sương mù trước mặt, Giang Thành không khỏi cau mày nói: "Không kịp nữa rồi, chiếc đèn này không thể trụ được để chúng ta đổi sang lối thoát hiểm phía bên kia."
Ánh sáng đã yếu đến một mức độ nhất định, nếu như phải chịu thêm một lần tác động nữa, sợ là sẽ không thể bao phủ được tất cả mọi người, sẽ có người bị lộ ra cái bóng, lần nữa thu hút gã sát nhân.
Chẳng lẽ... cuối cùng vẫn phải có người bị bỏ lại?
Vậy thì lựa chọn họ đưa ra, rút cuộc có ý nghĩa gì?
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Giang Thành, quen thuộc đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, những khuôn mặt hiện lên trong đầu hắn như một slideshow, bao gồm Vương Kỳ, người đã nói với hắn rằng tôi hiểu rồi qua điện thoại, còn có Từ Di, người đã mở cửa xe và mỉm cười yêu cầu hắn nhất định phải sống...
"Phù-"
Chuyện đã đến nước này, Phong Kiệt ngược lại cảm thấy thoải mái hơn, như thể áp lực trong lòng đã được giải tỏa, thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi đặt Hòe Dật xuống phía sau: "Không còn lựa chọn nào khác rồi, lao qua thôi."
"Phạm vi ánh sáng không đủ, tôi sẽ rời đi trước, nếu như còn không đủ nữa." Anh ta liếc nhìn Viên Tiểu Thiên cùng Chu Đồng, ngữ khí tự nhiên mà kiên định: "Tiểu Thiên, Chu Đồng, hai người bù vào."
"Anh Giang, đây là thẻ thân phận của Mộng Dao, làm phiền anh hãy cất kĩ." Viên Tiểu Thiên không cho phép giải thích, lấy huy hiệu tên của Lý Mộng Dao nhét vào trong tay Giang Thành.
"Cả của anh Cường nữa, mong anh cũng giúp mang ra ngoài." Chu Đồng lấy bảng tên của Hạ Cường trong người ra, vội vàng đưa ra, như lo lắng nếu quá muộn mình sẽ không có cơ hội.
" Anh Giang, lần này là chúng tôi đã liên lụy đến các anh, thật xin lỗi." Phong Kiệt tranh thủ thời gian nhanh chóng nói: "Sau khi các anh ra ngoài, đừng quay lại nữa, xin hãy đưa Lâm Mục Vân và Lâm Mục Văn rời đi, nhà họ Hạ sẽ cho các anh thù lao thỏa đáng, chăm sự nhờ anh." Không đợi Giang Thành kịp trả lời, Phong Kiệt đã quay đi, nhìn vào màn sương trước mặt, nơi đó mơ hồ hiện ra một bóng người chính là Lý Mộng Dao.
Quả nhiên, là đang đợi bọn họ ở phía trước.
Trong lúc nhất thời, Hòe Dật ngơ ngác mở mắt ra, anh ta hơi hé miệng, không rõ là muốn nói gì, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ vô nghĩa.
Ngay lúc Giang Thành đang định hạ quyết tâm thì đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cánh tay hắn, sau đó kéo mạnh một cái, Giang Thành nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Lâm Mục Vãn.
Trong mắt của Lâm Mục Vãn kiên định, cô giơ cuốn sổ trong tay lên, trên đó viết nguệch ngoạc hai chữ: Thang máy.
Dường như lo lắng Giang Thành sẽ không đồng ý, Lâm Mục Vãn vội vàng lắc lắc cuốn sổ trong tay, lo lắng nhìn hắn.
"Thang máy?"
Cùng lúc nhìn thấy hai chữ này, vẻ mặt của mọi người đồng thời chợt cứng đờ, sau đó ánh mắt sáng lên.
Đúng rồi, không chỉ có hai con đường quay về và xông lên, bọn họ còn có thể đi thang máy nữa mà!
Với kinh nghiệm sinh tồn đã lâu trong các nhiệm vụ, cùng với các bài học từ vô số tấm gương đẫm máu, những người thường xuyên vật lộn để sinh tồn trong ác mộng theo bản năng đã quên mất lựa chọn thang máy này.
Càng là người có kinh nghiệm phong phú, thì càng biểu hiện ra rõ ràng hơn, đặc điểm này đã trở thành tư duy và khắc sâu vào xương tủy của họ.
Mà hiển nhiên, hai anh em Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vãn thì không có nhiều lo lắng như vậy.
Bây giờ kẻ thù lớn nhất của bọn họ là thời gian, mà theo cách nghĩ của người bình thường, thang máy rõ ràng là cách nhanh nhất để đến tầng một.
"Anh Giang." Lâm Mục Vân nhanh chóng nói: "Mục Vãn, em ấy nói có lý, lần trước tôi cũng trực tiếp đi thang máy từ tầng 11 đến tầng 1, trong quá trình không có vấn đề gì, chỉ là sau khi ra khỏi thang máy, thì bị gã sát nhân tìm thấy."
Lời nói của Lâm Mục Vân càng củng cố thêm lòng tin của mọi người, hiện tại ngọn đèn vẫn ở trong tay bọn họ, cho dù sau khi cửa thang máy mở ra. thị thể a Ha Cường và Lý Môêâng Dao chăn naayv ở ửa. cùng lắm thì lao qua.
Tóm lại, tình hình sẽ không thể tệ hơn bây giờ được.
"Đi thôi." Giang Thành quyết định: "Chúng ta đi thang máy."
Khi cả nhóm tìm thấy thang máy ở tầng 4, rất may đèn thang máy đã sáng báo hiệu thang máy đã dừng ở tầng 10 giống như lần trước.
Sau khi nhấn nút, thang máy đi xuống, khi cánh cửa từ từ mở ra, khung cảnh bên trong khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Một vết lõm khổng lồ được khắc trên bức tường bên trong của thang máy, xuyên qua khe hở sâu nhất bên trong, gió lạnh không ngừng thổi ra bên ngoài, đó là do gã sát nhân tạo ra, chiếc rìu đáng sợ đó!
Nhưng ngoài những dấu vết kinh hoàng do chiếc rìu để lại, trong thang máy không có thi thể nào cả.
Mà trong số bọn họ, cũng chưa có ai chết.
Sắc mặt của Giang Thành tối sầm lại, hắn lập tức hiểu ra, lưỡi rìu này chắc hẳn là chém xuống Vô, xem ra Vô trước đó cũng đã tới thang máy, chỉ là anh ta đã bị gã sát nhân bám lấy quá chặt chẽ, không thể trốn thoát thành công.
Nhìn thấy dấu vết trên bức tường bên trong của thang máy, trái tim vốn đang ấm áp của mọi người đều cứng lại. Ngay cả kẻ trốn trong bóng tối của Giang Thành cũng không trốn thoát, vậy... liệu họ còn có cơ hội không?
"Chúng ta đi thôi." Giang Thành là người đầu tiên bước vào trong thang máy.