Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 872 - Chương 872: Thay Đổi

Chương 872: Thay đổi Chương 872: Thay đổiChương 872: Thay đổi

"Điên rồi..." Phản ứng đầu tiên của Hoè Dật là như vậy, anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao có người rõ ràng là có cơ hội sống sót, hoàn toàn thoát khỏi nguyền rủa lại bỏ cuộc.

Hơn nữa... người này vậy mà lại là Giang Thành!

Tình trạng cơ thể hiện tại của anh ta cực kỳ kém, gần như là chỉ còn trút hơi thở tàn, anh ta cũng chưa từng chết, cho nên kinh nghiệm không nhiều, cũng không rõ tình hình hiện tại có thể coi là hồi quang phản chiếu hay không.

Nhưng anh ta thực sự là đang nghĩ cho Giang Thành, anh ta không hy vọng, cũng không cho phép người dẫn bọn họ sống sót trong nhiệm vụ, rời bỏ mình theo cách này.bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn đã mờ đi đến một mức độ nhất định, đung đưa như một đám mây mờ trong sương mù, cho dù có đi thang máy thì cũng chưa chắc đã đủ để trở lại.

Vì cái gì?

Rõ ràng là tất cả mọi người đều có thể rời đi, thứ bọn họ vứt bỏ lại, chẳng qua chỉ là một con quỷ thôi mà!

"Anh Phú Quý..." Hoè Dật khó khăn nuốt máu, tựa hồ không hiểu tại sao lần này, đều cùng là Đỏ Thẫm, nhưng tên mập lại không ngăn cản Giang Thành.

"Đừng nói nữa." Tên mập thu hồi lại ánh mắt từ trong sương mù, thân ảnh Giang Thành đã hoàn toàn biến mất, từ lúc Giang Thành cầm lấy cây đèn, tên mập liền hiểu rõ lựa chọn của hắn: "Tôi dẫn anh ra ngoài."

"Vậy anh Giang thì phải làm thế nào?" Hoè Dật nắm chặt vai tên mập, giống như đang chống cự.

Không dừng lại, tên mập nói với giọng kiên quyết: "Anh ấy có sự lựa chọn của mình, chúng ta chỉ cần tin tưởng anh ấy là được, anh ấy nhất định có cách để rời đi."

"Nếu như xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì sao? Chúng ta không thể nhìn anh ấy..."

"Vẫn còn chúng ta." Tên mập đột nhiên ngắt lời, anh ta đứng ở trước cửa, thân hình to lớn mang lại cho Hoè Dật một cảm giác cực kỳ đáng tin cậy,"Nếu như anh ấy thất thủ, vậy thì bắt đầu lại luân hồi, chúng ta đi vào, tìm anh ấy, mang anh ấy trở về nhà."

Sắc mắt Hoè Dât trở nên auvết tâm: a† manh: "ĐươcIh - Cao ốc Hữu Nhuận, tầng 10.

Ở một góc cuối hành lang, một cái bóng đen lơ lửng giữa không trung, với những gợn sóng màu đen quỷ dị xuất hiện rồi biến mất trước bóng đen đó là một cánh cửa vặn vẹo đầy vết nứt.

Nhìn lớp sơn trắng mơ hồ còn sót lại trên cửa có thể biết đó là cửa thoát hiểm, phía sau cánh cửa là lối thoát hiểm dẫn sang các tầng khác.

Không sai, nó đã bị mắc kẹt, bị mắc kẹt trên tầng 10 của tòa nhà, nếu không thì làm sao một cánh cửa thoát hiểm có thể chịu được sự tấn công của nó?

Ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng rơi, giống như không có điểm dừng.

Một đôi mắt tức giận như máu lóe lên vẻ lạnh lùng, một con dao khác vung ra, đập vào cửa thoát hiểm, nhưng ngoại trừ việc thêm một vết dao nữa thì không có tác dụng gì nào khác.

Trong ý thức còn sót lại của Vô, không có cái gọi là quy tắc, nó chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được có một lực lượng khó hiểu nào đó đang hạn chế nó.

Nó rất ghét cảm giác này, như thể tại sao lại không thể làm gì được.

Tình hình bây giờ đã rất rõ ràng, nó đã bị lừa, sau khi người phụ nữ nó từng tin tưởng nhất, gọi là chị gái kia, nó lại bị lừa một lần nữa!

Bàn tay cầm dao khẽ run lên, một cỗ tức giận và tuyệt vọng không thể kìm nén phun ra. Những vết nứt màu đỏ thẫm bắt đầu từ bàn chân và lan rộng khắp cơ thể như một mạng nhện.

Các bức tường và mặt đất lần lượt nứt ra, những dòng chữ đầy hận thù xuất hiện trên mặt đất, trên tường và thậm chí cả trần nhà phía trên đầu.

"Kẻ lừa đảo... vô liêm sỉ đáng chết giống như người phụ nữ đạo đức giả kia, đều đáng chết, mình chưa bao giờ từng tin hắn, mình chưa bao giờ từng tin hắn, làm sao mình lại có thể... tin tưởng hắn?!"

"Hắn đã bỏ rơi mình, hắn đã hứa, sau khi đưa những người đó rời đi, sẽ quay lại tìm mình! Đồ phản bội trắng trợn!"

"Không có bất kì một ai đáng tin cậy, những thứ hèn hạ này..."

"Đầu đáng chết!"

"Toàn bộ đều đáng chết!!"

Khí tức tuyệt vọng lan tràn, thậm chí xua tan sương mù xung quanh, ngay lúc đôi mắt đỏ thẫm sắp bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn thì đột Dừng một chút, Vô đột nhiên quay người lại.

Nếu như đổi lại là một người bình thường thì đương nhiên sẽ không có thị lực tốt như vậy, nhưng giờ phút này, tầm nhìn của nó thậm chí còn nhảy lên không thể hiểu được.

Nó nhìn thấy, có thang máy dừng ở tầng 10.

Cửa thang máy mở ra, một bóng người quen thuộc bước ra, trên tay cầm một chiếc đèn đã tắt.

Giang Thành vẻ mặt cảnh giác, đi được một đoạn, sau khi nhìn thấy Vô, mới tiến đến gần, hành lang rách nát, đèn treo xiêu vẹo trên trần nhà, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

"Anh thế nào rồi?" Giang Thành nhìn thấy trên người Vô đầy vết máu, vô thức cho rằng nó đã bị trọng thương.

Trong lúc nhất thời, những cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt Vô, vết nứt màu đỏ sậm trên cơ thể dần dần mờ đi, dường như ngay cả không gian xung quanh cũng trở nên ổn định hơn rất nhiều.

Giang Thành không để ý tới điểm này, hắn vẫn đang cảnh giác với gã sát nhân chưa nhìn thấy đâu, hiện tại đèn đã tắt, bọn họ không còn biện pháp nào để kiềm chế thủ đoạn của gã sát nhân nữa.

Đột nhiên, hắn bất thình lình liếc nhìn mặt đất, ánh mắt lập tức bị thu hút.

"Đây là gì?"

Giang Thành còn chưa kịp nhìn kĩ, giây tiếp theo, dòng chữ trên mặt đất đột nhiên vỡ vụn, trở nên mơ hồ, không thể nhận ra, lại xuất hiện hai chữ mới: "Rời đi."

Sở dĩ Giang Thành quay lại là để đưa Vô rời đi, nên hắn đương nhiên không phản đối việc này.

Một người, theo phía sau là một cái bóng màu đen, bọn họ bước nhanh về phía thang máy, ánh mắt Giang Thành nhìn ngó khắp nơi, trong khi ánh mắt Vô vẫn ở phía sau Giang Thành.

"Cẩn thận một chút, gã sát nhân sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy, bây giờ nó còn chưa xuất hiện, chỉ có thể chứng tỏ đang chờ cơ hội, nó rất có thể sẽ tấn công chúng ta trong thang máy."

Giang Thành nói xong, theo thói quen quay đầu liếc nhìn Vô, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Vô hướng về phía mình, ngay sau đó, Vô quay đầu đi, như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng cực kì nghiêm túc nhìn về phía bên phải, cho người ta cảm giác là gã sát nhân sẽ lao ra từ bên phải bất cứ lúc nào vâầv. Nhưng... Giang Thành khó hiểu nhìn theo hướng nhìn của Vô, chỉ có một bức tường trống ở hướng đó.

Khi đi ngang qua khu văn phòng, Giang Thành nghe thấy những âm thanh kỳ lạ từ bên trong truyền đến.

"Xào xạc."

Giống như một con vật đang bò trên mặt đất.

Hắn vốn không có ý định đi vào, mà cẩn thận nhìn vào bên trong, nhưng chẳng mấy chốc, một bóng đen chặn phía trước hắn: "Rời đi." Trên tường khắc ra hai chữ.

"Là gã sát nhân?" Giang Thành hạ giọng nói, nếu như không phải chung quanh sương mù dày đặc, lo lắng bị gã sát nhân tập kích, hắn đã sớm dùng cách chạy rồi.

Nằm ngoài dự đoán là, Vô do dự một lúc rồi lắc đầu.

Giang Thành ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng sau đó đột nhiên nhận ra, vừa rồi mình vậy mà lại có thể nhìn ra sự do dự trong mắt Vô, thay vì sự lạnh lùng và điên cuồng thường ngày.

Sau khi gặp lại, Vô dường như đã trải qua một sự thay đổi đáng chú ý nào đó, không phải về mặt thể chất mà là một điều gì đó sâu sắc hơn.

Giang Thành không khỏi tự nhiên cảm thấy hoảng sợ: "Chẳng lẽ nào Vô... bị gã sát nhân đánh tổn thương não rồi?"
Bình Luận (0)
Comment