Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 873 - Chương 873: Cảm Ơn

Chương 873: Cảm ơn Chương 873: Cảm ơnChương 873: Cảm ơn

Sau khi bọn họ bước vào thang máy, suy nghĩ này vẫn còn tiếp tục, Giang Thành đứng ở phía trước thang máy một chút, Vô đứng ở phía sau hắn.

Hắn có thể cảm nhận rõ một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.

Ánh mắt này không hề lạnh lùng, ít nhất cũng không khiến hắn bài xích.

Hắn đột nhiệt lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ khác, phải chăng gã sát nhân đã dạy cho Vô một bài học nhớ đời, quả nhiên đã sửa chữa cái tính cách vặn vẹo lại cố chấp kia của nó.

Nếu đúng là như vậy thì thật là tốt.

"Sao lại quay lại?" Một dòng chữ xuất hiện trên cửa thang máy trước mặt Giang Thành, khác với nét chữ trước đó, lần này nó không còn nguệch ngoạc, từng nét một, tuy rằng cũng chẳng ra sao, nhưng ít nhất trông cũng có vẻ khá dụng tậm.

Giang Thành không khỏi ngây người ra một chút, trả lời theo bản năng: "Bởi vì anh vẫn còn ở đây mà."

Nói xong, tựa hồ cảm thấy câu nói này rất dễ gây ra hiểu nhầm, vì thế nhanh chóng giải thích: "Lúc trước là anh chủ động ở lại, thu hút sự chú ý của gã sát nhân, mấy người còn lại chúng tôi mới có cơ hội rời đi, hơn nữa tôi đã hứa với anh rồi, chờ sau khi tôi đưa những người khác ra ngoài, sẽ quay lại tìm anh."

Không có từ mới nào xuất hiện nữa.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.

Hôm nay Vô hành động quá giống người bình thường, khiến Giang Thành cảm thấy thấp thỏm bất an.

Hắn không thể tưởng tượng được gã sát nhân rút cuộc đã làm những điều điên rồ như thế nào với Vô.

Hơn nữ... khi cửa thang máy mở ra, Giang Thành nhìn khắp nơi nhưng không thấy dấu vết của gã sát nhân.

Gã sát nhân đã đi đâu rồi?

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, có nghĩa là họ vẫn đang bị mắc kẹt trong kịch bản "Gã sát nhân đêm mưa", chứ chưa rời đi.

Nhưng điều quỷ dị là gã sát nhân trong kịch bản lại biến mất rồi? Giang Thành đứng trong thang máy, nhất thời không dám ra ngoài.

Cho đến khi một bàn tay vươn ra, tưởng chừng như muốn chạm vào hắn, nhưng lại rút lại vào giây cuối cùng, chỉ thẳng ra khỏi thang máy.

"Là bảo tôi ra ngoài sao?"

Giang Thành suy nghĩ một chút, quyết định làm theo lời đề nghị của Vô.

Điều quan trọng nhất là bây giờ hắn cảm thấy ở trong thang máy với Vô còn đáng sợ hơn.

Mặc dù chiếc đèn bàn đã tắt, nhưng Giang Thành vẫn không nỡ vứt nó đi, cầm ở trong tay, ít nhiều cũng cảm thấy có chút an toàn.

Cả đoạn đường từ thang máy đến cửa lớn, Giang Thành luôn chuẩn bị sẵn sàng bị gã sát nhân tấn công, nhưng cho đến khi đứng trước cửa lớn, gã sát nhân cũng vẫn chưa xuất hiện.

Thực sự đã biến mất rồi...

Cho dù đầu óc có mơ hồ đến đâu, Giang Thành cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ: Chẳng lẽ người được dạy một bài học không phải là Vô, mà là... gã sát nhân?

Mặc dù dựa trên kinh nghiệm của mình, hắn cho rằng khả năng này rất thấp, nhưng không hiểu sao, mí mắt trái lại giật giật dữ dội khi nghĩ đến điều đó.

Hắn quyết định thăm dò Vô một chút.

Cố giả vờ bình tĩnh, quay đầu, há miệng ra, nhưng chưa kịp nói lời đầu tiên, đã nhìn thấy Vô điềm tĩnh vươn tay ra, chỉ về phía cửa.

"Được, được, anh đừng lo lắng, tôi sẽ đi ngay đây." Giang Thành không dám do dự, lập tức luồn qua khe cửa ra ngoài.

Ngay sau đó, sau khi Vô ngẩng đầu lên nhìn một cái, bóng dáng cũng biến mất theo.

Giang Thành mãi mãi cũng sẽ không bao giờ biết rằng, ở trong văn phòng trên tầng 10, ngay bên kia bức tường nơi hắn nghe thấy tiếng "xào xạc" trước khi rời đi, một thi thể nam giới cao lớn đã bị cắt thành tám mảnh.

Cánh tay, chân và thân đều bị những thanh thép lộ ra ngoài xuyên thủng, đóng đỉnh xuống đất.

Phần đầu bị chặt rời được cố định một mình ở vị trí xa, một thanh sắt hình nêm được cắm vào từ khung mắt trái và xuyên qua toàn bộ phần đầu còn lại chìm sâu xuống đất.

Điều khiến người †a rhnữ mình hơn nữa là tứ chỉ cỦa thị thể bỉ chắt rời vẫn đang di chuyển về phía đầu, như muốn được ghép lại với nhau để tạo thành một thi thể hoàn chỉnh.

Con mắt phải duy nhất còn sót lại dưới lớp băng dính vẫn đang nhìn xuống với một góc độ rất quỷ dị, như thể tầm mắt có thể nhìn xuyên qua những lớp sàn bê tông, nhìn thấy khung cảnh sảnh tầng một.

Gã sát nhân chưa chết, ý định truy đuổi Giang Thành và những người khác chưa bao giờ thay đổi, chỉ là tạm thời không thuận tiện mà thôi. ...

"Reng-reng-reng-reng-"

Mở mắt ra lần nữa, Giang Thành lại từ trên chiếc giường nhỏ quen thuộc tỉnh dậy, tiếng chuông báo thức khó chịu bên tai cũng không còn gay gắt như trước nữa.

Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi biết rằng lần này bọn họ lại còn sống.

Không cần phải vội vàng, hắn đợi cho đến khi có tiếng nói và tiếng bước chân vội vã bên ngoài trước rồi mới ra khỏi giường.

Cửa vừa mở, tiếng bước chân hỗn loạn đã đến bên ngoài, vừa nhìn thấy Giang Thành, mọi người mới tnhư được thả lỏng: "Anh Giang." Hoè Dật vui mừng nói: "Anh không sao, thật tốt quá rồi!"

Hạ Cường từ cõi chết trở về thấy Giang Thành vẫn còn sống, vẻ mặt căng thẳng thả lỏng, sau đó cung kính lùi lại, cúi đầu thật sâu với Giang Thành: "Anh Giang, cảm ơn các anh."

Phong Kiệt, Lý Mộng Dao, Viên Tiêu Thiên và Chu Đồng cũng bước theo sau, cúi đầu thật sâu trước Giang Thành, chân thành nói: "Anh Giang, cảm ơn các anh."

Lâm Mục Vân đỡ Lâm Mục Vãn đang thở dốc, hai người họ cũng cảm ơn Giang Thành, khác biệt là một người nói một cách chân thành, còn người kia viết nó vào một cuốn sổ với sự giúp đỡ của anh trai mình cho Giang Thành xem.

"Anh Giang." Lâm Mục Vân nhìn hắn, vô cùng trịnh trọng nói: "Nếu như không có sự giúp đỡ của anh, chúng tôi sẽ không thể ra ngoài, ân tình này chúng tôi sẽ khắc ghi trong lòng, sau này nếu cần nhà họ Lâm giúp đỡ, chúng tôi quyết không nề hà."

Hạ Cường đứng thẳng người, ôm quyền với Giang Thành: "Anh Giang, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu như sau này có cần anh em chúng tôi, anh nhất định không được khách khí."

"Đương nhiên rồi, cả người anh em Phú Quý và Hoè Dật nữa." Hạ Cường quay người lại ôm quyền về phía Hoè Dật và tên mập. Nhìn thấy Giang Thành còn nguyên vẹn đứng ở trước mặt mình, tên mập không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Bác sĩ, vừa rồi đội trưởng Hạ cùng những người khác tới thương lượng với tôi, nói một khi bên phía anh có tình huống gì, không thể kịp thời rời đi, thì chúng tôi sẽ tiếp tục rút thăm, bất luận thế nào đi nữa, cũng nhất định cứu anh ra ngoài."

"Những người làm việc vì mọi người không nên để chết cóng trong gió tuyết." Phong Kiệt nói: "Anh Giang, các anh có thể làm điều này cho chúng tôi, nếu chúng tôi bỏ rơi anh, thì còn mặt mũi nào tồn tại trên thế giới này?"

"Tôi nói này các anh cứ văn vẻ thế không thấy mệt à." Viên Tiểu Thiên mất kiên nhẫn nói: "Giang Thành, mạng của tôi là do anh cứu, mạng của anh Cường và Lý Mộng Dao đều là anh cứu, từ hôm nay trở đi, anh chính là anh trai của tôi, có ai ức hiếp anh, anh trai anh cứ nói một tiếng, anh xem em có cho nó một bài học hay không là được rồi." Viên Tiểu Thiên không đọc sách nhiều, nội tâm cũng không phức tạp, nhưng đạo lý có ơn thì phải báo anh ta hiểu hơn bất kì ai.

Giang Thành cũng không ngờ, vừa mở cửa, đã thấy cảnh tượng như vậy, trước đây đều là sau lưng mắng chửi hắn tương đối nhiều, còn xếp hàng cảm ơn như thế này, hắn vẫn có chút chưa kịp thích ứng.

Dường như nhận ra vẻ mặt có chút kỳ lạ của Giang Thành, Hạ Cường quay người, tránh đường, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, anh Giang, anh đến xem đi, chúng tôi vừa phát hiện thứ này ở hành lang."
Bình Luận (0)
Comment