Chương 877: Xung đột
Chương 877: Xung độtChương 877: Xung đột
"Tin tức có đáng tin cậy không?" Việc đầu tiên Giang Thành muốn làm chính là xác nhận độ tin cậy của tỉn tức này, dù sao phạm vi liên quan quá lớn, mặc dù mâu thuẫn giữa các thủ lĩnh cấp cao của Người Gác Đêm và quốc gia là không thể hòa giải được, tuy nhiên, theo quan điểm của Giang Thành, còn quá sớm để một cuộc xung đột trực tiếp nổ ra giữa hai bên.
Sắc mặt của Hòe Dật ảm đạm gật đầu: "Tuyệt đối đáng tin cậy, không chỉ có người anh em này của tôi, mà tôi cũng đã lấy được một ít thông tin rải rác từ các nguồn kênh khác, tổng hợp lại cũng có thể chứng minh điều này."
Nghe thấy tin tức được chắc chắn, Giang Thành cũng trở nên thận trọng hơn: "Thương vong thế nào?"
"Bên phía Người Gác Đêm hiện tại còn chưa rõ, nhưng bên phía quân đội thương vong không nhỏ, lần này là Người Gác Đêm đã phát động tập kích, cố ý lựa chọn tấn công vào lúc sáng sớm." Cơ thể của Hòe Dật vô thức nghiêng về phía trước, giọng điệu thận trọng nói: "Hơn nữa nghe nói phái đi cũng không phải là những gã bình thường, là một tiểu đội tỉnh nhuệ, số người không nhiều, nhưng trong đó có một số gã tương đối khó đối phó."
"May thay, quân đội cũng đã có sự chuẩn bị, phản ứng rất nhanh chóng, đồng thời còn sắp xếp trước để một số người như chúng ta thay đổi thành trang phục của bọn họ, đóng quân ở gần đó".
"Hai bên đánh nhau một hồi, cũng không ai làm gì được đối phương, chờ đến khi quân chỉ viện bên phía quân đội đến thì bên kia cũng đã rút lui, khi rời đi còn mang theo toàn bộ thi thể của bên mình."
"Sau khi trời sáng, quân đội phái người liên lạc với Người Gác Đêm, không ngờ Người Gác Đêm hoàn toàn không thừa nhận là người của họ làm, còn nói là... là..." Hòe Dật có chút ngượng ngùng nhìn Giang Thành và tên mập.
"Là cái gì nói đi?" Tên mập đang nghe hăng say, thấy Hòe Dật lấp la lấp lửng đúng chỗ then chốt, nhịn không được truy hỏi.
"Nói là do Đỏ Thẫm các anh làm." Hòe Dật nhỏ giọng nói.
Tên mập hơi ngây người ra, tiếp theo đứng dậy, hai tay chống nạnh chửi Người Gác Đêm thật xấu xa, Đỏ Thẫm bọn họ đã đắc tội với ai, đúng là ngồi trong nhà mà họa cũng từ trên trời rơi xuống, vừa mới không để ý một cái, đã trở thành kẻ phản tặc rồi.
Ngược lại, Giang Thành bình tĩnh cầm cốc lên uống một ngụm nước. cao thủ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn không nhiều, ngoài Người Gác Đêm ra, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà dưới sự quản lý bí mật của Người Gác Đêm, Đỏ Thẫm mang tiếng xấu nhất, nếu đổ lỗi cho Đỏ Thẫm thì không ai có thể tìm ra lỗi, phía quân đội cũng chỉ có thể nuốt xuống sự mất mát ngu ngốc này.
Thay vì đổ lỗi, Giang Thành càng tò mò hơn tại sao Người Gác Đêm lại chủ động tấn công vào thời điểm này, dù sao so với quân đội đại diện cho đất nước thì nó không có ưu thế gì.
Suy xét theo góc độ khác, nếu Giang Thành là người ra quyết định của Người Gác Đêm, hắn sẽ làm mọi cách để trì hoãn thời gian, trì hoãn căng thẳng với quân đội cho đến khi kế hoạch Vực Sâu hoàn toàn hoàn thành.
"Ngoài những điều này ra, còn có tình báo nào khác không?" Giang Thành nhìn Hòe Dật hỏi: "Ý tôi là, chỉ có cuộc xung đột này thôi sao?"
Hòe Dật gật đầu: "Ừm, chỉ thế thôi." Hòe Dật mở to mắt nhìn Giang Thành: "Sao thế, cuộc xung đột này còn chưa đủ sao? Anh còn muốn..."
"Xem vào một mẩu tin tức địa phương." Một phụ đề được phát ra trên TV đối diện với ghế sô pha, giọng nữ MC vẫn rất bình tĩnh như cũ: "Một vụ cháy rừng đã bùng phát ở khu vực dốc Lạc Vân thuộc dãy núi Nam Lĩnh gần thành phố của chúng ta vào sáng sớm nay, rất đông lực lượng cứu hộ đã đến hiện trường để tham gia cứu hộ, ngọn lửa hiện đã được khống chế , để ngăn chặn khách du lịch vô tình đi vào khu vực gây ra nguy hiểm, bắt đầu từ ngày hôm nay dốc Lạc Vân sẽ thực hiện kiểm soát, rất mong được thông tin rộng rãi, đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi những tình hình tiếp theo của vụ cháy rừng."
"Dốc Lạc Vân." Giang Thành tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Hòe Dật.
Hòe Dật vội vàng gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, vị trí mà đêm qua Người Gác Đêm giao chiến với quân đội chính là ở dốc Lạc Vân!"
Giang Thành đã từng đến dốc Lạc Vân một lần, phong cảnh cũng bình thường, không có nhiều khách du lịch nghiêm túc vì đường núi không dễ đi nên hầu hết họ đều là những người đam mê đi bộ đường dài.
Bọn họ ... ở đó làm gì?...
Mấy tiếng trước.
Ở phụ cận Dong Thành, phía sau dốc Lạc Vân, một chỗ sâu trong rừng.
Khắp nơi là cảnh tượng đổ nát, nhiều cây cối bị chặt đứt, xa xa là những ngôi nhà gỗ được che bằng lưới ngụy trang, phần lớn đã sụp đổ, một Một người đàn ông trung niên mặc quân phục với vẻ mặt ủ rũ đang tuần tra xung quanh, theo sau là một người phụ nữ trông giống như sĩ quan phụ tá.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác quân đội dày đặc che kín toàn bộ cơ thể, để lộ ra một khuôn mặt với dụng mạo hết sức bình thường.
Không còn nghi ngờ, nơi đây cách đây không lâu đã diễn ra một trận chiến ác liệt, xung quanh thỉnh thoảng có người mặc quân phục khiêng cáng và xách túi màu xanh đậm đi tới đi lui.
Chiếc túi không trong suốt, nhưng xét theo hình dáng lồi lõm của chiếc túi, đại khái vẫn có thể nhìn ra là hình dáng của một con người.
Mọi người đều bận rộn, cúi đầu im lặng, một bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập khu rừng, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống một chút.
Người đàn ông trung niên họ Trần, là quan chức cao nhất trên danh nghĩa ở đây.
Đây là căn cứ bí mật mà bọn họ tạm thời thiết lập, cũng là trung tâm chỉ huy cho một nhiệm vụ tối mật, nhưng không ngờ, nhiệm vụ còn chưa khởi động, thì đã bị tấn công.
"Rắc."
Tướng quân Trần dừng lại, cảm giác dưới chân khiến ông không khỏi căng thẳng, đẩy một lớp lá rơi sang một bên, bên dưới đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
Thứ nối với cánh tay là một thi thể máu thịt lẫn lộn, thịt vụn và xương dính chặt với lá và bùn đất, đã không còn có thể nhận ra hình dáng ban đầu của người đó nữa.
Xét theo tấm lưới ngụy trang để lại trên người thì có lẽ là một đồn ẩn nấp do căn cứ bố trí, là một chiến binh giàu kinh nghiệm không sai, nhưng thật không may, lần này kẻ thù mà anh phải đối mặt lại là một nhóm ác quỷ mà anh hoàn toàn không thể lý giải.
Ngón tay của anh vẫn còn đặt trên cò súng, nhưng đáng tiếc mối nguy hiểm ập đến ngay lập tức, anh chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực cực lớn từ trên trời rơi xuống đập nát thành từng mảnh.
Khẩu súng cũng bị vặn xoắn và biến dạng, hoàn toàn phế rồi.
Những bi kịch tương tự xảy ra ở khắp mọi nơi, đến nỗi vị tướng giàu kinh nghiệm không khỏi tự hỏi đối thủ của họ là con người hay ác quỷ.
Nhưng có một điểm mà ông tin tưởng chắc chắn, cho dù đối thủ là ai thì cũng phải bị loại bỏ, dù cái giá có cao đến đâu! xảy ra với những người lính như họ mà tất cả những người đứng trên mảnh đất này sẽ suốt ngày phải sống trong sợ hãi.
Có một lối vào hang động ẩn trên bức tường núi gần đó, có rất nhiều binh sĩ cầm súng canh gác bên ngoài, đây là trung tâm chỉ huy thực sự, may mắn là cuộc tấn công đêm qua không ảnh hưởng đến nơi này.
Bên trong hang có một không gian rộng lớn, dựng lên một số lều quân sự màu xanh đậm trông có vẻ chắc chắn hơn lều bình thường, diện tích và không gian cũng lớn hơn rất nhiều, giống như những ngôi nhà.
Bước vào căn lều ở giữa, bên trong có một chiếc bàn dài, bên cạnh có ba người đang ngồi, ngoại trừ một người phụ nữ trông có vẻ còn bình thường, những người đàn ông và con trai còn lại trông đều không chút tươm tất.