Chương 878: Ý đồ
Chương 878: Ý đồChương 878: Ý đồ
Người đàn ông đang ngồi nghiêng trên ghế, đội một chiếc mũ cao bồi rất không phù hợp trên đầu.
Cậu bé có lẽ mới bước vào cấp hai, dáng vẻ nhìn khá dễ thương, chỉ có ánh mắt cà lơ phất phơ ít nhiều khiến người ta muốn đánh cho một trận.
Khi nhìn thấy tướng quân Trần bước vào, hai người vẫn giữ bộ dạng như cũ, nhưng khi nhìn thấy nữ phụ tá đi vào phía sau tướng quân Trần, hai người liền ngồi thẳng dậy, tỏ ra rất kính trọng.
Sau khi nữ phụ tá bước vào, cô cởi áo khoác, vắt ra sau ghế, sau đó đi đến đầu bàn dài, ngồi xuống, tướng quân Trần ngồi ở bên phải cô.
Nữ phụ tá tất nhiên là Lâm Uyển Nhi, cô vươn tay xoa xoa hai bên mũi, tùy ý liếc nhìn cậu bé giống như học sinh cấp hai nói: "Báo cáo những tin tức mà chúng ta hiện tại biết được đi."
Số 13 cất bài lơ khơ đi, hơi thằng người, dùng giọng điệu trẻ con nhưng lão thành nói: "Người Gác Đêm đến tấn công chúng ta lúc sáng sớm tổng cộng có 13 tên, chia làm hai đội, phân công rõ ràng, tiểu đội đầu tiên 10 người, tất cả đều là cấp A, sơ tán ngay sau khi nhanh chóng giải quyết các nhân viên an ninh ngoại vi, chuyển sang phòng thủ ở một vị trí cách xa chiến trường cốt lõi để ngăn chặn quân tiếp viện có thể đến."
"Còn tiểu đội thứ hai thì lợi hại rồi, trực tiếp đến thẳng trung tâm chỉ huy của chúng ta." Nói đến đây, bàn tay đang xáo bài số 13 dừng lại, nghiêm túc nói: "Trong số ba người có hai người đều gần với cấp S, còn cái tên thủ lĩnh càng mạnh hơn, suýt chút nữa đã giết chết số 7, cấp S chính hiệu, nếu như không phải là số 2 đến kịp, chúng ta lại phải có thêm một đám tang khác rồi".
"Không đúng, là hai đám tang mới đúng." Số 13 lấy ra một lá bài, nhìn một cái rồi cất lại, cười khổ: "Các chị cũng biết rồi đấy, tôi coi bói còn được, nếu như bảo đánh đấm gì đó, nói thế này đi, chỉ cần bọn họ có người xông được vào, về cơ bản là tôi sẽ ngoẻo."
"Tôi cũng không phải là đối thủ của gã đó." Số 2 đưa tay đỡ chiếc mũ cao bồi của mình lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc khác thường: "Chẳng qua là đối phương không muốn đánh nhau thôi, một lòng muốn đi, nếu không mà đánh tiếp, kết quả rất khó nói."
"Với thực lực của cấp S, có lẽ số 1 và số 6 có thể đối phó được với gã." Số 2 ngẩng đầu lên, bên tai anh ta có vết băng bó, hiển nhiên là cũng đã phải chịu không ít thiệt thòi.
"^ó thước lực như vây trong Người Gác Đêm cñng chỉ có mấy naƯời. có thể nhận ra là ai không?" Giọng nói của Lâm Uyển Nhi vẫn bình tĩnh không chút dao động, đây là một người phụ nữ rất giữ được bình tĩnh, có khí chất của đại tướng, nếu không một người phụ nữ cho dù có được cấp trên đánh giá cao đến đâu thì cũng khó có được sự tôn trọng thực sự từ những người như tướng quân Trần.
Số 2 cau mày, im lặng một lúc rồi cuối cùng lắc đầu.
"Bất luận là ai, bọn họ cũng quá kiêu ngạo rồi, giữa ban mày ban mặt dám công kích quân đội!" Khi tướng quân Trần nghĩ đến tình cảnh bi thảm bên ngoài, ông tức giận run lên, mong muốn những người này phải lập tức bị đưa ra công lý.
"Bọn họ đến vào lúc sáng sớm." Số 13 chớp mắt nói: "Trời còn chưa sáng, lại rút lui rồi."
"Không được vô lễ với tướng quân Trần." Lâm Uyển Nhi khẽ nói với số 13, đối phương nhún vai, ra hiệu rằng mình đã biết sai rồi.
Tướng quân Trần cũng sẽ không so đo với một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, đặc biệt khi những người này còn là những trợ thủ đắc lực, điều mà ông đang suy nghĩ là tại sao Người Gác Đêm lại chọn tấn công họ vào thời điểm này.
"Chuyên viên Lâm." Tướng quân Trần nắm chặt hai tay đặt lên bàn, cau chặt mày: "Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, đối phương phái đi nhiều tỉnh nhuệ như vậy, cũng không tiếc sẽ gây ra động tĩnh lớn đến thế, chẳng lẽ chỉ là để giết mấy người chúng ta?"
Lâm Uyển Nhi nhìn ông, bình tĩnh nói: "Sao vậy, tướng quân Trần cho rằng bộ chỉ huy này cám dỗ còn chưa đủ lớn sao?"
"Việc này..." Tướng quân Trần do dự một lúc rồi nói: "Cũng không hẳn, nhưng tôi nghĩ nếu như mình là Người Gác Đêm, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy." Ông dừng một chút, tiếp tục nói: "Nói một câu hơi khó nghe nhé, chuyên viên Lâm, quân đội của chúng tôi khác với thế lực gia đình mà các cô đã quen thuộc, chúng tôi sẽ không sợ hãi và làm lung lay tinh thần của quân đội chỉ vì một vài người chết, cho dù là tôi chết, thì cũng sẽ có tướng quân Lý, tướng quân Vương v... v... đến thay thế tôi, tiếp tục lãnh đạo kế hoạch quét sạch Người Gác Đêm, miễn là đất nước cần, mọi thứ đều buộc phải thực hiện.
Khi nói ra những lời này, khí chất kiên định của tướng quân Trần khiến người ta phải cảm động, Hoàn Diên Ninh đã cải trang nhìn tướng quân Trần, không khỏi nghĩ tới ông nội của mình.
"Cho nên tướng quân Trần cho rằng, lần này Người Gác Đêm tới là có ý đồ khác?" Lâm Uyển Nhi hỏi. Tướng quân Trần gật đầu, rất chắc chắn nói: "Nhất định là như vậy, cho nên chúng ta cần phải lập tức bắt tay vào điều tra, tôi nghĩ việc này rất quan trọng, chỉ cần có kết quả, lập tức báo cáo cấp trên."
"Được." Lâm Uyển Nhi đồng ý: "Chuyện này giao cho chúng tôi đi."
Nghe thấy Lâm Uyển Nhi đồng ý điều tra, tướng quân Trần thở phào nhẹ nhõm, dù sao hiện tại những chuyện phiền phức của ông cũng đủ nhiều rồi, có rất nhiều nơi còn cần ông đến điều phối: "Vậy thì làm xin nhờ chuyên viên Lâm rồi."
"Chuyên viên Lâm, bên ngoài còn một số việc cần tôi xử lý, nên tạm thời xin lỗi không tiếp chuyện được." Tướng quân Trần không phải là người nói xã giao, hành động rất nhanh, nói xong liền đứng dậy: "Một khi sự việc có kết quả, xin hãy thông báo cho tôi ngay lập tức."
"Nhất định rồi." Lâm Uyển đồng ý.
Chờ sau khi tiếng bước chân của tướng quân Trần hoàn toàn biến mất, Lâm Uyển Nhi quay đầu lại nhìn số 2, số 13 và Hoàn Diên Ninh, người cô đơn lẻ lõi và có vẻ không hòa hợp với mọi người vì quá bình thường.
Số 13 liếc nhìn phương hướng Tướng quân Trần rời đi, thở dài nói: "Không ngờ vị tướng quân Trần này của chúng ta khá nhạy cảm, vậy mà lại bị ông ấy nhìn ra rồi."
"Người Gác Đêm tới đây là vì thứ kia." Số 2 hạ giọng: "Vừa giao đấu tôi đã cảm nhận được rồi, mục đích của những người đó không phải là giết người, mà là để tìm kiếm thứ gì đó, nếu không thì số 7 sẽ không thể gắng gượng đến khi tôi đến."
"Sau khi ba người đó nhận ra thứ đó không có ở trung tâm chỉ huy, bọn họ phát ra tín hiệu và sơ tán ngay lập tức, cũng không dây dưa với chúng tôi nữa." Suy nghĩ của số 2 rất mạch lạc, hiển nhiên anh ta đã đoán ra từ lâu, nhưng do trước sự có mặt của tướng quân Trần, nên không thể giải thích rõ ràng.
"Chuyện có liên quan đến thứ đó cần phải giữ bí mật, nếu không bất luận là thế lực nào biết, cũng đều không phải là chuyện tốt." Lâm Uyển Nhi tựa lưng vào ghế, phát biểu cuối cùng.
"Đã hiểu." Số 13 nheo mắt lại.
Số 2 gật gật đầu.
Trong căn lều này có tổng cộng bốn người, nhưng Hoàn Diên Ninh là người duy nhất không hiểu, cô rất muốn nghe ngóng một chút, rút cuộc bọn họ đang nói cái gì, là thứ gì, có thể thu hút sự chú ý của nhiều người đến như vậy, còn thu hút Người Gác Đêm đến tranh đoạt. nhỏ: "Xin hỏi, chị Lâm, các chị..."
"Vết thương của số 7 thế nào rồi?" Lâm Uyển Nhi đột nhiên hỏi.
"Đã không có gì nghiêm trọng nữa, tướng quân Trần đã tìm được bác sĩ giỏi nhất rồi." Số 2 trả lời rất tự nhiên: "Hiện tại cô ấy đang ở phòng bên cạnh, sau khi tiêm xong, cô ấy đã ngủ rồi."
Lâm Uyển Nhi đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi đi xem cô ấy thế nào."