Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 879 - Chương 879: Thế Giới Mới

Chương 879: Thế giới mới Chương 879: Thế giới mớiChương 879: Thế giới mới

Trời vừa tối, ba người Giang Thành cải trang một hồi, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, gọi một chiếc taxi, rồi đi đến một hướng khác trong thành phố.

Ngay hồi chiều, bên chỗ Hòe Dật lại nhận được một số thông tin mới, nhưng không chính xác, cần được các nguồn kênh khác xác thực.

Sau khi xuống xe, Hòe Dật nhìn trái nhìn phải, nơi đây là dãy phố quán bar, có lẽ là do chưa đến thời gian, nên trông có vẻ vắng vẻ: "Anh Giang." Hòe Dật đeo khẩu trang hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì?"

"Tìm người." Giang Thành cũng không lãng phí thời gian, dẫn Hòe Dật và tên mập đến trước cửa một quán bar có tên là Thịnh Thế Hoa Thành, cửa quán đóng chặt, trên cửa có dán một tờ thông báo ngừng hoạt động để tu sửa.

"Đóng cửa rồi." Tên mập không khỏi có chút tiếc nuối.

Giang Thành ngước lên nhìn tờ thông báo một cách nghiêm túc như đang giải mã, một lúc sau, gật gật đầu, sau đó dẫn nhóm Hòe Dật và tên mập đi một vòng lớn đến con ngõ nhỏ phía sau quán bar.

Ở đây tương đối hoang vắng, trong con ngõ sâu chỉ có vài ngọn đèn lẻ loi, Giang Thành dễ dàng tìm được một cánh cửa, bước tới trước, đưa tay gõ cửa.

Tiếng gõ rất có tiết tấu, đầu tiên là dùng lực gõ môt cái, sau đó khẽ gõ ba cái, cuối cùng gõ chậm hai cái.

Không lâu sau, phía sau cánh cửa vang lên âm thanh, cánh cửa rất khó thấy này lặng lẽ mở ra một khe hở.

"Là tôi." Giang Thành lên tiếng.

Người bên trong lập tức đẩy cửa ra, một thanh niên trông như nhân viên phục vụ đứng sau cửa cười nói: "Ây yo, là anh Giang đến rồi, sao anh không gọi điện trước để chúng tôi ra đón."

Người phục vụ nhận thấy phía sau Giang Thành còn có hai người đàn ông, vô cùng nhiệt tình mời bọn họ vào trong: "Nhanh, hai anh trai, nhanh vào trong."

Sau khi cả ba người bước vào, người phục vụ thò đầu ra ngoài, thận trọng liếc nhìn xung quanh, không thấy có vấn đề gì mới đóng cửa lại, gài một chiếc khóa lớn vào sau cửa.

"Sao thế, gần đây gió lại căng lên rồi à?" Giang Thành thản nhiên hỏi. quán kế bên cũng đều đã đóng cửa rồi." Người phục vụ hình như rất quen với Giang Thành, vừa nói vừa thở dài: "Đoán chừng quán chúng tôi cũng sắp phải đóng cửa thôi."

"Không nói những chuyện này nữa, anh Giang hôm nay tới chơi, hay là đã có hẹn với ai đo, muốn cùng... à không, muốn nói chuyện công việc?" Người phục vụ đưa tay ra vẻ nịnh nọt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt mình, rồi ra hiệu rằng mình đã lỡ lời rồi.

"Tôi tìm người." Giang Thành không có tâm trạng so đo với anh ta, ánh mắt nhìn vào bên trong, đại sảnh quán bar đã đóng rồi, hiện tại chỉ còn kinh doanh phòng riêng, nhưng đây mới là phần lớn thu nhập của quán bar.

Người phục vụ vẻ mặt hiểu ý, dùng ngón tay chạm vào tai nghe Bluetooth trên tai, vừa dẫn ba người Giang Thành đi lên cầu thang, vừa dùng giọng dặn dò nói: "Có nghe rõ không, trên tầng mở phòng VIP, sắp xếp số 16,18,38..."

"Tôi tìm chủ quán của cậu." Giang Thành dừng lại, nhìn người phục vụ nói.

"Ổ ồ, anh tìm chủ quán của tôi à." Người phục vụ mới phản ứng lại, chỉ lên đỉnh đầu nói: "Ông chủ cũng đang ở trên tầng, trong văn phòng ấy, tôi dẫn các anh lên đó."

Đi theo người phục vụ, ba người đến trước cửa một căn phòng được trang trí sang trọng với phong cách hơi cường điệu. Chiếc đèn chùm pha lê trước cửa phản chiếu vô số tia ánh sáng nhỏ xíu, phủ kín tường và sàn nhà.

"Anh Giang." Người phục vụ lịch sự nói: "Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."

Nhưng anh ta vừa quay người muốn rời đi, liền bị tên mập và Hòe Dật chặn lại, không phải là một động tác rất rõ ràng, nhưng lại khiến người phục vụ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Anh Giang." Hòe Dật vẻ mặt thẳng thắn nói: "Nơi này không phải là nơi nghiêm túc đứng đắn, tôi đề nghị vẫn nên cảnh giác một chút, như này đi, anh vào trong nói chuyện, chúng tôi ở bên ngoài giúp anh trông chừng."

"Đúng vậy bác sĩ, vừa rồi cậu em này nói cái gì mà 16,18,38, tuy rằng tôi không nhớ được số nào, nhưng nghe đã thấy có vấn đề rồi!" Tên mập hùa vào theo: "Anh cứ yên tâm vào trong, tôi và Hòe Dật sẽ gọi hết bọn họ đến, kiểm tra một lượt xem có khả năng lừa đảo không!"

Người phục vụ ngây người ra, chuyện này là thế nào đây, nhưng dù sao cũng là bạn do anh Giang dẫn tới, vẫn phải nể mặt, quay đầu nhìn Giana Thành. trna ánh mắt hỏi ý kiến hắn. Giang Thành nhìn tên mập và Hòe Dật mấy lần, hai người tranh nhau cứng cỏi, lúc chạy thoát thân cũng không thấy tích cực như vậy: "Được." Giang Thành gật đầu, thản nhiên nói với người phục vụ: "Vậy làm theo như bọn họ nói, mở một phòng riêng, sắp xếp cho 16,18 và 38 tới." Hắn dừng một chút: "Nhóm B nhé."

Khi nghe thấy hai chữ "nhóm B", vẻ mặt người phục vụ rõ ràng chợt khựng lại, nhưng Giang Thành đã quay người, đẩy cửa văn phòng bước vào.

"Anh Phù Quý." Theo người phục vụ vào phòng riêng, Hòe Dật khẽ cau mày, luôn có dự cảm không lành: "Sao mí mắt bên phải của tôi cứ giật giật vậy? Sẽ không có chuyện gì đâu, đúng không?"

"Kích động rồi phải không, không giấu gì anh, mí mắt của tôi cũng đang giật giật." Tên mập run rẩy nói.

Hơn nữa những nơi như thế này Hòe Dật cũng không phải chưa từng đến qua, nhưng cụm từ nhóm B này vẫn thực sự mới mẻ, anh ta không khỏi đưa tay ra, về phía người phục vụ dẫn đường: "Cậu em này, nhóm B này là..."

Nhưng điều khiến anh ta không ngờ đến là, sau lưng của người phục vụ như có mọc mắt vậy, nhanh chóng tránh khỏi bàn tay anh ta, đồng thời còn dùng giọng nói rất miễn cưỡng lại kháng cự nói: "Anh... anh à, anh đừng như vậy, ah, phòng riêng của các anh đến rồi, mời vào trong, người mà các anh cần đã đợi ở bên trong rồi."

Nói xong, dưới chân như có gió bỏ chạy luôn, chỉ để lại hai người tên mập và Hòe Dật, cùng với một căn phòng riêng xa hoa bên phải.

Cửa phòng riêng đang khép hờ, từ khe hở phát ra một vầng sáng màu hồng nhàn nhạt, sắc mặt tên mập ửng đỏ, tim đập thình thịch, toàn thân ngứa ngáy, cảm giác thứ mình sắp mở ra chính là một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.

Nhìn thấy tên mập như vậy, Hòe Dật cũng không nghĩ nữa, sau khi nuốt nước miếng, liền hưng phấn đưa tay cùng tên mập đẩy cửa ra. ...

Sau khi đẩy cửa ra, điều đầu tiên Giang Thành nhìn thấy là một người đàn ông tạo hình đầu trọc ngồi sau bàn làm việc của boss.

Người đàn ông đầu trọc mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, bởi vì thân hình rất cường tráng, cúc áo căng chặt, để lộ hình xăm trên cẳng tay.

"Cậu em Giang à." Người đàn ông đầu trọc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Giang Thành, vẻ mặt u ám đã cải thiện không ít, anh ta đương nhiên là chủ quán bar này.

"Gần đây công việc làm ăn không tốt sao?" Giang Thành rất tự nhiên "Haizz, còn không phải sao, mấy quán xung quanh đây đều đóng cửa hết rồi." Người đàn ông đầu trọc thở dài, mặt nhăn mày nhó nói: "Tôi đây cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất một tháng nữa là tôi cũng phải đóng cửa rồi."

"Đúng rồi, cậu em Giang này, cậu đến đây là muốn..." Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy Giang Thành như nhìn thấy mối kinh doanh, dù sao thì năng lực của người đàn ông này như thế nào anh ta còn không rõ nữa hay sao, những người được gọi là "khách hàng" trong tay hắn rất nhiều.

"Muốn tìm anh để hỏi thăm một số việc." Giang Thành nói thẳng.
Bình Luận (0)
Comment