Chương 882: Kí ức
Chương 882: Kí ứcChương 882: Kí ức
Đêm đã khuya, Giang Thành ngồi một mình bên chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, ở phòng sinh hoạt chung bên ngoài, Hòe Dật và tên mập đã ngủ say, Hòe Dật còn đang ngáy một cách vui vẻ.
Như sợ thu hút sự chú ý, nên hắn không bật đèn chiếu sáng, mà chỉ bật đèn bàn rất nhỏ trên bàn.
Cái bóng của hắn lưu lại trên mặt đất, kéo ra rất dài, nhưng Giang Thành có thể cảm giác được, khí tức kia trong cái bóng đã biến mất.
Vô... chắc là cũng nghỉ ngơi rồi.
Hắn rất cẩn thận kéo ngăn kéo ra, là tầng dưới cùng, sau đó thò tay vào, rất thành thục mò ra một chiếc khóa, bên trong là một tầng lửng rất kín đáo.
Mở tấm vách ngăn giữa tầng lửng ra, đầu tiên lấy ra vài xấp tiền, tùy ý đặt xuống đất, tiếp tục sờ cho đến khi chạm vào một cuốn sổ. ...
Ánh trăng mát lạnh xuyên qua khe hở trên rèm, phủ lên căn phòng một lớp sương bạc.
Giang Thành nằm ở trên đệm, chăn kéo đến tận cằm, nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, đã ngủ say rồi.
Mọi thứ trong phòng đều mờ ảo và yên bình, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy một khung cảnh lạnh sống lưng.
Ngay trên bức tường cạnh Giang Thành, có một cái bóng màu đen.
Bóng đen nhìn chằm chằm vào người trên đệm, trong đôi mắt đỏ như máu đó hiện lên sự phức tạp.
Giang Thành đã ngủ say rồi, nó có thể chắc chắn.
Khi bóng đen trở nên hư ảo, xuất hiện lại lần nữa, đã đứng trước chiếc bàn nhỏ.
Bóng đen do dự một lát, học theo dáng vẻ của một người nào đó, chậm rãi mở ngăn kéo ra, sau đó tìm tới tầng lửng, lấy ra mấy xấp tiền, cho đến khi tìm được cuốn sổ nhỏ.
Nơi cất giấu cuốn sổ còn kĩ hơn cả số tiền, tạo cho người ta cảm giác rằng ngay cả khi tầng lửng thực sự bị phát hiện, cũng hy vọng ai đó có thể lấy tiền đi là được, đừng khám phá những bí mật sâu hơn ẩn giấu trong ngăn kéo.
Bóng đen cúi đầu nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trên bàn.
Có thể thấv cuốn eể đã tần tai rất lâu nhưng đưởc bảo quản rất kữ bên ngoài bọc một lớp bìa cẩn thận.
Lật trang đầu tiên, đập vào mắt là một bức tranh chân dung.
Bên trên có vẽ một người phụ nữ, dáng người cao ráo, chân mày như hoa cúc, chỉ với một vài nét vẽ, hình dáng phồng lên dưới tấm sườn xám của người phụ nữ được khắc họa một cách sống động, thể hiện sự khéo léo của người nghệ sĩ.
Là Lâm Uyển Nhi.
Vô có ấn tượng cực kì sâu với người phụ nữ này, cũng không thể nhìn thấu cô.
Từ từ lật sang trang tiếp theo, vẫn là người phụ nữ đó, nhưng bối cảnh lần này đã được thay đổi. Đánh giá từ tư thế đặc biệt, cô ấy trông giống như đang lái xe.
Vẫn là người phụ nữ này ở trang tiếp theo...
Sau khi lật liên tục hơn chục trang, một gương mặt mới xuất hiện.
Người này Vô cũng không xa lạ, nói chính xác thì là kẻ thù đã bị nó đánh bại, là một người đàn ông thanh tú, cố tình để tóc rẽ ngôi giữa, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.
Bì Nguyễn, hay gọi có thể gọi anh ta là Ngụy Tân Đình.
Hai người đã từng giao đấu với nhau, cánh cửa trong cơ thể anh ra rất huyền diệu.
Tiếp theo, Vô nhìn thấy một khuôn mặt ngốc nghếch và mập mạp.
Trong bức tranh, Vương Phú Quý đang nằm nghiêng trên ghế sofa, ngủ như một con lợn chết, thông qua bức tranh cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái của anh ta.
Sau khi lật qua vài trang, Vô không khỏi phát hiện ra rằng số bức vẽ có liên quan đến tên mập này nhiều hơn nó nghĩ, mà thứ thực sự thu hút sự chú ý của nó chính là hai bức tranh.
Một bức là đứng trước cửa, trong tay anh ta đang xách một chiếc túi rất lớn, đang bước ra bên ngoài.
Tên mập trong bức tranh chỉ có bóng lưng, thân hình to lớn, thoạt nhìn giống như một con chó hoang bị đuổi ra khỏi nhà.
Oan ức, bất lực, bởi vì vẫn còn giữ lại chút bướng bỉnh cuối cùng, cho nên không chịu ngoảng đầu lại.
Bức thứ hai lại hoàn toàn trái ngược với bức này, là một bức tranh chính diện, tên mập đang đứng trước một cánh cửa gỗ đôi, giống như loại đai viên cổ kính trana các bâ nhỉm †ruvần hình cổ đai. Tên mập đứng bên ngoài cửa, toàn thân ướt sũng như vừa được vớt lên khỏi nước, có thể cảm nhận được trạng thái tỉnh thần của anh ta lúc này đang rất tệ, cực kì tệ, anh ta đưa tay ra như muốn kéo ai đó ra khỏi cánh cửa.
Điều khiến Vô ngạc nhiên, là đôi mắt của tên mập.
Nó chưa bao giờ từng nghĩ rằng, một kẻ rụt rè và nhút nhát như vậy lại thực sự bộc phát quyết tâm vào một thời điểm nào đó vì một lý do nào đó mà mình phải làm.
Phía sau lại xuất hiện thêm một số người.
Số người không nhiều, số lượng cũng chỉ có một hai trang, có nam có nữ, trong đó có Hòe Dật, và người phụ nữ trong nhiệm vụ lần trước, Lâm Mục Vẫn.
Có thể nhìn ra, người được vẽ đều chiếm một vị trí nhất định trong lòng Giang Thành.
Ánh mắt lại trở nên phức tạp, tốc độ lật trang của Vô dần dần nhanh hơn, như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng sau trang của Lâm Mục Vãn, tất cả những gì còn lại chỉ là trang trống.
Ánh sáng trong mắt lại vụt tắt, một lát sau, Vô khẽ đóng cuốn sổ lại, chuẩn bị trả lại chỗ cũ, nhưng ngay lúc cầm cuốn sổ lên, một điểm kì lạ đã thu hút sự chú ý của nó.
Ở vị trí góc cuốn sổ, có một nếp gấp rõ ràng.
Mở nó dọc theo nếp gấp, có một mảnh giấy được gấp làm đôi giữa các trang trống ở phía sau.
Cẩn thận lấy tờ giấy ra, dọc theo nếp gấp mở ra, cảnh tượng bên trong khiến bóng dáng hư ảo vốn dĩ trong nháy mắt đông cứng lại, bàn tay cầm tờ giấy cũng run rẩy.
Bối cảnh của bức tranh là một hành lang tối tăm, có một người đàn ông mặc áo khoác đen, tay cầm kiếm đứng thẳng tại chỗ như lá cờ chiến đấu.
Đằng sau người đàn ông cầm kiếm là một tên cao lớn và đáng sợ, vung rìu và chém về phía trước.
Người đàn ông này... chính là Vô!
Vô ngay lập tức nhận ra rằng bức tranh này ghi lại mình đã thay thế cái bóng của Giang Thành, đứng trước mặt gã sát nhân và nhận đòn chí mạng của gã sát nhân thay cho hắn!
Một lúc lâu sau, bóng đen mới như định thần lại, gấp tờ giấy lại cẩn trí cũ.
Sau đó, dường như lo lắng bị nhìn thấy, lại nhét nó vào trong.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, mới lần lượt đặt cuốn sổ và tiền lại vào ngăn kéo, cuối cùng nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại như không có chuyện gì xảy ra.
Rèm cửa tự động lay động không chút gió, một bóng đen lóe lên, đứng bên cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ qua ô cửa kính trong suốt.
Trong màn đêm yên tĩnh, sự hoang tưởng và điên cuồng sâu thằm trong đôi mắt lặng lẽ rút đi, để lại một tia sáng.
Nhưng tình trạng này không kéo dài được lâu, một sự thay đổi đột ngột đã phá vỡ mọi thứ.
Thân hình bóng đen đột nhiên đứng thẳng lên, sau đó những vết nứt đỏ thẫm mà Giang Thành từng thấy lại xuất hiện.
Dọc theo chân của bóng đen, nó nhanh chóng lan lên trên, như muốn nhấn chìm nó.
Đôi mắt đỏ thẫm đột nhiên mở ra, thân trên của Vô trở nên hư ảo, như ngọn lửa đen đang bốc cháy, trong ngọn lửa thỉnh thoảng lóe lên những bóng người kỳ lạ.
Nếu để ý kỹ, sẽ thấy một người rơm khổng lồ, một người phụ nữ ướt át và một thi thể nam đáng sợ đang cầm rìu trong tay...
Vô đang tập trung toàn bộ sức lực để chống lại vết nứt màu đỏ.
Hai thế lực một đỏ một đen cùng nhau chiến đấu, thân thể Vô là chiến trường, nỗi đau khổng lồ như muốn xé nát nó.