Chương 881: Người sống sót
Chương 881: Người sống sótChương 881: Người sống sót
"Ngoại trừ bạn của anh ra, còn có người nào khác nhìn thấy không?" Giang Thành hỏi.
"Chắc là... chắc là không có ai nữa." Ngay cả bản thân người đàn ông đầu trọc cũng không biết tại sao lại nói với Giang Thành chuyện này, vốn dĩ anh ta dự định sẽ chỉ để trong bụng thôi: "Ý tôi là bạn của tôi nói với tôi, lúc đó ở hiện trường chỉ có một mình anh ấy là người sống, nếu như... nếu như anh ấy cũng đến đúng giờ, chỉ e là..." Anh ta không nói thêm nói.
Giang Thành gật đầu, hiểu ý của anh ta, nếu như bạn anh ta cũng đến đúng giờ, e rằng sự việc này sẽ không có người sống sót rồi.
Bạn của anh ta cũng sẽ bị treo cổ chết trong nhà thờ, trở thành một trong số nhiều những xác chết.
Sau khi xác nhận ở chỗ người đàn ông đầu trọc đã không còn những thông tin mình cần nữa, Giang Thành lựa chọn rời đi.
Trước khi rời đi cũng không quên nhắc nhở người đàn ông đầu trọc, những chuyện hôm nay đã nói với hắn, tốt nhất nên giữ ở trong lòng, đừng có nói với bất kì ai nữa, nếu không sẽ rước họa cho mình.
"Đó là đương nhiên." Người đàn ông đầu trọc căng thẳng gật đầu, đứng dậy, tiến hắn ra ngoài: "Cậu em Giang, gần đây tình thế không ổn cho lắm, cậu cũng phải cẩn thận một chút."
Vừa mở cửa, chưa bước được mấy bước, đã nhìn thấy tên mập và Hòe Dật đứng ở góc, nhìn hắn với ánh mắt oán hận, trên mặt viết đầy những câu chuyện.
Sau khi nhìn thấy Giang Thành đi ra ngoài, tên mập lập tức đuổi theo, lảm nhảm: "Bác sĩ này, anh chơi thật là xấu mà, anh mau giải thích cho tôi biết, nhóm B là cái quỷ quái gì vậy?"
"Tôi và anh Hòe Dật vừa đẩy cửa ra, đã sốc toàn tập, ở trên sô pha bên trong có ba ông đàn ông!"
"Cái số 16 kia, còn cao hơn Hòe Dật nửa cái đầu, số 18 còn to hơn cả tôi, mà số 38 lại là không ra gì nhất!" Tên mập nói đến đây, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đã ăn mặc lòe loẹt rồi, vừa mới ngồi xuống là "rít rít rít" cọ sát vào người tôi, nói cái gì mà nghệ danh của anh ta là Tiểu Hải Đường, cần sự trân quý của các anh trai, nhìn là tôi đã chỉ muốn đạp cho anh ta một phát, buồn nôn chết đi được." Tên mập vừa nghĩ đến cảnh này, nước axit lại muốn trào ra khỏi bụng, da gà nổi khắp người.
"Bác sĩ, sau này nếu như tôi mà có bóng đen tâm lý, thì anh không "Anh Giang, anh có biết cái số 18 kia quá đáng đến mức nào không?" Hòe Dật vẻ mặt chua xót nói, dường như còn tổn thương nặng hơn cả tên mập: "Anh ta khỏe như khủng long vậy, còn mặc một cái áo ba lỗ Peppa Pig để lộ cả mặt trước và mặt sau, cơ ngực to bằng từng này!" Hòe Dật giơ tay ra hiệu: "Anh ta còn định chỉ cho tôi và anh Phú Quý xem cách đập nát táo bằng cơ ngực, cả hai chúng tôi đều không dám nhìn, thật đáng sợ mà."
"Đinh."
Hòe Dật sửng sốt một chút, sau đó đưa tay từ trong túi móc ra điện thoại di động, vừa nhìn thấy liền sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại đi: "Chết tiệt, anh ta lại muốn add bạn bè với tôi nữa?!"
Giang Thành liếc nhìn điện thoại một cái, nhìn thấy yêu cầu thêm nickname cho em trai khủng long nhỏ của anh.
Hòe Dật và tên mập cằn nhằn suốt chặng đường, cho đến khi đã quay trở lại phòng làm việc rồi hai người vẫn còn nói, tên mập che ngực, oán trách bác sĩ đã tự tay phá hủy sự khao khát những điều đẹp đế của mình.
Hòe Dật đã hoàn toàn từ bỏ kháng cự, ngồi phịch xuống ghế sofa, quyết tâm kiếp này sẽ không bao giờ đi bar với Giang Thành nữa.
Ngoài ra, sẽ không bao giờ dính lứu với bất cứ thứ gì liên quan đến khủng long nữa!
Kinh tởm!
Thật kinh tởm!
Ngồi trên sô pha, Giang Thành làm như không có chuyện gì, nói cho Hòe Dật và tên mập tin tức quan trọng nhất hôm nay nghe được, sau đó lại nói về phân tích của mình.
Tên mập "Gulu" ngồi thẳng dậy, nhíu mày: "Bác sĩ, như vậy xem ra, địa điểm xảy ra những sự kiện linh dị đều không phải là ngẫu nhiên, mà là do Người Gác Đêm đã lên kế hoạch cẩn thận, nhằm mục đích loại bỏ những người này."
"Bọn họ mới là mục tiêu, sự kiện linh dị chỉ là vỏ bọc." Hòe Dật tiếp lời nói thêm.
"Chắc hẳn là thế." Giang Thành gật đầu: "Thân phận đằng sau của những người bị liệt vào mục tiêu loại bỏ này đều không tầm thường, hẳn là những người đứng vững về phía quốc gia trong cuộc đấu tranh giữa hai bên."
Trên mặt hắn hiện lên sự lo lắng hiếm hoi, dù sao thì hành động của Người Gác Đêm nhanh hơn và tàn nhẫn hơn hắn nghĩ.
Hơn nữa. Giana Thành tin rằng những sư viêc †ưnd tư không chỉ xảv ra ở Dong Thành mà còn xảy ra trên toàn quốc, số nạn nhân có lẽ là khá lớn.
Điều đáng sợ hơn nữa là cách bố trí như vậy đòi hỏi phải có sự chuẩn bị kỹ càng và tính toán chỉ tiết, không thể chỉ trong vài ngày hay vài tuần mới nghĩ ra được. Điều này cũng cho thấy Người Gác Đêm từ lâu đã có linh cảm quốc gia sẽ ra tay với họ.
Nói cách khác, kế hoạch của Lâm Uyển Nhi đã bị bại lộ từ lâu rồi.
Không kinh động đến bọn họ, Người Gác Đêm cũng là đang câu giờ cho chính mình.
Điều quan trọng nhất đối với cả hai bên, đều là thời gian.
"Bác sĩ." Tên mập hạ giọng, rất thận trọng nói: "Chúng ta... chúng ta có nên báo cho sếp Lâm một tiếng, để cô ấy cũng có chuẩn bị không, bằng không, tính toán cũng thành công tốc, kiểu gì cũng sẽ chịu thiệt thòi mất mát."
Giang Thành lắc đầu, không cần suy nghĩ nói thằng: "Chuyện mà chúng ta có thể nhìn ra, chị ấy nhất định đã sớm nhìn ra từ lâu rồi."