Chương 892: Thánh nữ
Chương 892: Thánh nữChương 892: Thánh nữ
Nghĩ đến những gì Thương Mạch vừa nói, có thể dễ dàng đoán được danh tính của nhân vật này, là Thương Tá, hay nói chính xác hơn thì là một con quỷ cải trang thành Thương Tá.
Và người chụp bức ảnh chắc chắn là cha mẹ của Thương Tá.
Có thể hình dung kết cục của hai người này khá là thê thảm.
Như đáp lại suy đoán của mọi người, Thương Mạch gật đầu, nói với giọng khàn khàn: "Sau này, thông qua một số phương tiện tôi đã lấy được những bức ảnh này từ cảnh sát, mọi người..." Như thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đôi môi Thương Mạch trắng bệch, cả người trông như già đi hơn 10 tuổi.
Giang Thành đưa tay ra cầm lấy mấy bức ảnh do Thương Mạch đưa tới. Khi nhìn thấy thì chúng đều là những thi thể đỏ tươi khắp nơi trên giường và trên sàn nhà trong phòng ngủ.bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Thịt trên thi thể đã bị ăn hết, tất cả những gì còn lại là bộ xương, với những mẩu thịt vụn dính trên đó và máu vương vãi khắp sàn nhà.
Mấy cô gái trẻ nhìn đi chỗ khác, như thể họ không thể chịu nổi khi nhìn vào đó.
Thương Mạch hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: "Kể từ ngày đó, Thương Tả đã biến mất, không ai nhìn thấy nó nữa. Điều mà cảnh sát không thể phát hiện ra là các camera giám sát gần nhà nó hoạt động rất tốt, nhưng không cái nào trong số chúng bắt được hình ảnh nó về nhà, hay rời khỏi nhà, không một đoạn video nào cả!"
"Con người chắc chắn không thể làm được, hơn nữa... hơn nữa mọi người có thể nhìn thấy những bức ảnh, bọn họ rõ ràng là bị ăn thịt. Con người sao có thể làm được, chắc chắn là quỷ! Chính là quỷ bị phong ấn trong ngọn núi tuyết này!"
"Nó đã thoát ra ngoài rồi..."
Thương Mạch nói xong lời này, bả vai run rẩy, hai mắt đỏ bừng, toàn thân trở nên cuồng loạn.
So với biểu hiện cường điệu của Thương Mạch, điều Giang Thành quan tâm hơn chính là những gì ông ta nói: "Chắc chắn là quỷ, quỷ bị phong ấn trong ngọn núi tuyết này!"
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc nãy giờ chưa lên tiếng nhìn chằm chằm vào Thương Mạch, đột nhiên hỏi: "Ông nói trong ngọn núi tuyết này có quỷ bị phong ấn, chuyện là thế nào vậy?" "Làm sao ông biết trong núi tuyết có quỷ?" Hoè Dật nhìn Thương Mạch từ trên xuống dưới với ánh mắt nghỉ ngờ, nghi ngờ ông ta vẫn còn một số thông tin chưa tiết lộ.
Có lẽ vì quá kích động, Thương Mạch kéo túi vải ra, đổ từng thứ một, trong đó có bản đồ, la bàn, một số bức ảnh và một vài cuốn sổ tay.
Cầm lấy một cuốn sổ, mở ra, Thương Mạch nói: "Đây là tin đồn tôi thu thập được về ngọn núi tuyết này. Trên đỉnh núi tuyết Dát Ô Chương Đức có mộ phần của một vị thánh nữ, ngôi mộ của vị thánh nữ này có liên quan đến con quỷ mà tôi đã nói."
"Theo truyền thuyết của người dân địa phương, cách đây rất lâu, trong vùng núi tuyết có một ác quỷ. Nó có tính cách bạo ngược và thích ăn thịt, thường dùng bão tuyết để bẫy người qua đường, khiến họ lạc vào vùng núi tuyết, sau đó ăn thịt họ và gia súc mà họ mang theo."
"Người dân địa phương phải gánh chịu sự tàn ác của ác quỷ, nhưng họ không có cách nào để đối phó với nó, cho đến một ngày, có một người phụ nữ xuất hiện."
"Người phụ nữ tay cầm bánh xe cầu nguyện, ăn mặc sang trọng, giọng nói cũng rất hay, trên đầu có một chiếc hộp gỗ lớn che lại, đôi mắt sáng ngời phía sau khe hở tựa như có thể xuyên thấu lòng người."
"Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng mọi người đều chắc chắn người phụ nữ này phải là một mỹ nhân hiếm có."
"Điều quan trọng nhất là cô ấy tuyên bố đến đây để giúp đối phó với ác quỷ trong vùng núi tuyết."
"Người phụ nữ đó cũng nói rõ rằng thực lực của ác quỷ mạnh hơn cô ấy. Lần này cô ấy có ý định sống mái một phen cùng ác quỷ. Cô cũng không có nguyện vọng nào khác, chỉ hy vọng sau khi chết, thôn dân có thể lên núi thu thập hài cốt cho cô, xây mộ ở nơi cô ngã xuống và canh giữ ngôi mộ cho cô trong 100 năm."
"Không ai được phép tiếp cận ngôi mộ của cô ấy trong 100 năm."
"Sáng sớm hôm sau, người phụ nữ rời đi, một mình đi đến núi tuyết."
"Theo truyền thuyết, kể từ khi người phụ nữ bước vào ngọn núi tuyết, khí hậu xung quanh đột ngột thay đổi, một cơn bão tuyết hiếm gặp thổi qua. Vào ban đêm, có người nghe thấy những tiếng kêu và tiếng gầm rú rất khủng khiếp, đến từ một hướng xa, chính là từ bên trong ngọn núi tuyết."
"Bão tuyết liên tục trong ba ngày, cho đến ngày thứ tư, bầu trời đột nhiên quang đãng, người dân địa phương đã lâu không thấy thời tiết tốt như vậy rồi." người đàn ông bạo dạn ngập ngừng bước vào núi tuyết. Lần này, cảm giác ớn lạnh đáng sợ và quỷ dị đã biến mất, mọi người đều hiểu, người phụ nữ đã thành công, ác quỷ trong núi tuyết đã biến mất."
"Thôn dân đã tìm thấy thi thể của người phụ nữ trên đỉnh núi như đã thỏa thuận, sau đó chôn cất cô ấy theo tiêu chuẩn địa phương cao nhất, gọi cô ấy là thánh nữ để biết ơn công lao của cô."
"Đây chính là nguồn gốc của mộ phần thánh nữ." Thương Mạch hít sâu một hơi nói.
"Đúng rồi, người dân địa phương gọi con ác quỷ đó là Đa Chuyết Da Kỳ." Thương Mạch run run người, nhìn mọi người, hạ thấp giọng nói: "Dịch theo ngôn ngữ của chúng ta thì là quỷ chết đói."
"Nghe đồn người dân địa phương sau đó đã tìm thấy di ngôn do thánh nữ để lại, gần thi thể của cô ấy. Trong đó ghi lại phương pháp mà thánh nữ đối phó với con quỷ chết đói này."
"Thông qua một phương pháp nào đó, cô ấy đã thu hút quỷ chết đói vào cơ thể mình. Trên đường đi, quỷ chết đói gợi lên vô số thịt, cố gắng dụ dỗ thánh nữ phá giới. Một khi thánh nữ ăn thịt, quỷ chết đói sẽ ngay lập tức thoát khỏi bẫy rập và cắn trả thánh nữ."
"Nhưng thánh nữ đã chống lại được cám dỗ, không chỉ phá vỡ ảo ảnh do quỷ chết đói tạo ra, mà còn trèo lên được đỉnh núi phủ tuyết và ngồi xếp bằng trên đó, không ăn uống gì cho đến khi cuối cùng cô ấy đã ngã xuống."
"Quỷ chết đói cuối cùng không thể trốn thoát và bị phong ấn trong cơ thể của thánh nữ."
Nghe đến đây, đám người Giang Thành có lẽ đã hiểu tại sao Thương Mạch lại khăng khăng rằng con quỷ cải trang thành cháu trai của ông ta là Thương Tá đến từ ngọn núi tuyết Dát Ô Chương Đức.
Có tính cách bạo ngược và thích ăn thịt, hai điểm này hoàn toàn phù hợp.
Bây giờ xem ra, nhóm người Thương Tá thật sự đã tìm nhầm mộ thánh nữ trong truyền thuyết. Sau đó bọn họ không biết đã làm gì và đã thật sự thả quỷ chết đói ra.
"Tôi nhất định phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Đứa cháu trai vô dụng của tôi thì chẳng nói làm gì, nhưng con trai và con dâu của tôi, bọn chúng vô tội!" Thương Mạch siết chặt nắm đấm,"Tôi cũng muốn leo lên đỉnh núi tìm mộ thánh nữ, nhất định phải có cách đối phó với quỷ chết đói, con trai và con dâu của tôi không thể chết vô ích như vậy được!"
"Xin hãy yên tâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, thù lao đã hứa với với giọng rất chân thành.
Nhưng rõ ràng là không ai muốn lý sự với ông ta.
Thương Mạch tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới cảm xúc của chính mình, cũng không cảm thấy xấu hổ, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy,"Tôi còn phải chuẩn bị một số thứ, các cô cậu hãy làm quen với nhau trước. Còn nữa, tôi đã chuẩn bị trước trang bị cần thiết để leo núi, ở trong ba lô phía sau mọi người đó."
"Nếu cảm thấy buồn chán, mọi người có thể ra ngoài đi dạo xung quanh, làm quen với khí hậu ở đây trước. Nhưng cẩn thận đừng tiếp xúc quá nhiều với người dân ở đây." Giọng điệu của Thương Mạch trầm xuống,"Đặc biệt đừng nói với bọn họ là chúng ta đang định leo lên núi tuyết."