Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Đồng Đội

Chương 893: Đồng đội Chương 893: Đồng độiChương 893: Đồng đội

"Vì có liên quan đến thánh nữ, núi tuyết Dát Ô Chương Đức được người dân gần đó coi là thánh địa. Hàng năm có rất nhiều tín đồ đến đây hành hương hàng trăm km quanh núi tuyết, tay cầm bánh xe cầu nguyện, với niềm tin mạnh mẽ và hết sức thành kính."

"Nếu ai đó muốn leo lên núi tuyết, trong mắt họ, đó là sự báng bổ và bất kính vô cùng lớn đối với thánh nữ. Khi đó chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả khủng khiếp, tai họa sẽ ập đến ngay lập tức."

Vẻ mặt của Thương Mạch rất nghiêm túc khi nói đến chuyện này, hoàn toàn không hề coi là trò đùa.

"Được." Giang Thành thay mặt mọi người đồng ý.

Sau khi Thương Mạch lại đeo ba lô lên, khom lưng bước ra khỏi lều, những người còn lại dường như thoải mái hơn. Hòa mình vào với các NPC trong nhiệm vụ luôn mang đến cho người ta một áp lực không thể giải thích được.

Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc quay đầu lại, nhìn Giang Thành, dùng giọng lịch sự hơn: "Xin chào, đây là Giang tiên sinh phải không?"

Giang Thành không khỏi cau mày, tình huống này là thế nào vậy. Nhiệm vụ lần trước hắn đã bị nhận ra, tại sao lần này cũng lại bị nhận ra thế, độ nổi tiếng của hắn bây giờ cao như vậy sao?

Người đàn ông nhận thấy vẻ không hài lòng trên mặt Giang Thành, ngay lập tức giải thích: "Giang tiên sinh, xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi đến trước, Thương Mạch cho chúng tôi xem danh sách, ngoài chúng tôi ra còn có ba người."

"Vừa rồi tôi nghe Thương Mạch gọi hai người này là Vương tiên sinh và Hoè tiên sinh, cho nên chỉ còn lại có anh thôi."

Giang Thành khá bất ngờ khi lại có một thứ như danh sách này, nhưng sau khi biết chỉ có tên gọi chung chung như Giang tiên sinh và Vương tiên sinh, sắc mặt của hắn đã tốt hơn một chút.

Vẻ mặt của tên mập và Hoè Dật cũng rất kỳ quái, dường như bọn họ cũng chỉ vừa mới biết thứ được gọi là danh sách này.

Trầm ngâm một lát, Giang Thành liếc nhìn những người còn lại rồi nói: "Nhìn mọi người bình tĩnh như vậy, đây hẳn không phải là lần đầu tiên mọi người đến một nơi như thế này."

Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc cười cay đắng: "Đúng vậy, đây là lần thứ ba đối với mấy người chúng tôi, chỉ là... chỉ là lần này chúng tôi bước vào có vẻ hơi kỳ lạ, không phải qua cửa, mà là ngủ thiếp đi và lên xe buýt."

"Đúng rồi." Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc đưa tay ra giới thiệu: "Giang tiên sinh, tôi tên là Chu Vũ Hiên, hiện đang làm giảng viên của một trường đại học, chúng tôi đều đến từ cùng một trường. Ngoài tôi ra còn có hai giảng viên nữa." Chu Vũ Hiên đưa tay chỉ vào hai người, nói tiếp: "Còn lại đều là sinh viên."

Người đầu tiên được chỉ là một người đàn ông đeo kính, anh ta khẽ gật đầu với ba người tên mập Giang Thành,"Xin chào, tôi là Công Tôn Chỉ Nhược."

"Cứ gọi tôi là Tử Quy đi." Người phụ nữ được chỉ thứ hai lên tiếng. Người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nước da không được tốt lắm, tạo cho mọi người cảm giác đang hồi phục sau một cơn bệnh nặng.

Giang Thành gật đầu với hai người bọn họ. Hắn có ấn tượng với hai người này vì lúc nãy đã nói chuyện với Thương Mạch về đề tài trộm mộ.

"Những người còn lại không hoàn toàn là sinh viên của chúng tôi, chúng tôi đều vì cùng sở thích mà gặp nhau, nhưng ai có thể ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy." Chu Vũ Hiên dường như nhớ lại quá khứ, thở dài nói: "Bây giờ chỉ còn lại có 7 người chúng tôi."

Giang Thành không có tâm tình tâm sự chuyện trưởng lão với bọn họ, chủ yếu là vì có nói cũng như không. Nhìn dáng vẻ của những người này, có lẽ chưa chắc đã tin, không chừng còn khiến bọn họ cảnh giác.

"Ba người chúng tôi cũng ở cùng một đội." Hiện tại đối phương đã rõ ràng, giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, cho nên nói thằng luôn. Giang Thành ra hiệu cho những người còn lại hướng về phía tên mập và Hoè Dật, rồi nói tiếp: "Hãy giới thiệu với nhau một chút, mọi người đều là đồng đội trong nhiệm vụ này, hãy cùng nhau hợp tác nỗ lực để tất cả đều sống sót."

Vừa dứt lời thì đã có một giọng nói khó nghe vang lên, không rõ là sợ hãi hay khinh thường,"Tất cả đều sống sót ư? Giang tiên sinh, anh cho rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi đến một nơi như thế này sao?"

Nghe giọng nói thì có vẻ là một phụ nữ rất trẻ. Người phụ nữ thực ra trông cũng có vẻ ưa nhìn, nhưng lại tỏ ra hung dữ. Không biết cô ta đang giả vờ hay trong hiện thực cũng như vậy.

Giang Thành nhìn cô ta một cái rồi gật đầu: "Được rồi, ngoại trừ nữ hiệp muốn chết này ra, những người còn lại đều muốn sống đúng không?"

"Anh..."

Người phụ nữ chỉ vào mũi Giang Thành, nhìn khẩu hình miệng thì có bị người bên cạnh ngăn lại,"Thiền Ly, đừng nói nữa." Một cô gái trẻ có mái tóc ngắn cố gắng khuyên can cô. .

"Giang tiên sinh, đừng chấp Thiền Ly. Một trong những người bạn thân của cô ấy đã chết trong nhiệm vụ lần trước, đã lâu rồi cô ấy chưa ra ngoài, cô ấy... cô ấy không có ý xấu gì đâu." Tên của cô gái tóc ngắn là Lục Dư. Cô ta nhìn Giang Thành, cố hết sức để giúp Thiền Ly giải thích, có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

"Lục Dư, cậu kéo tôi làm gì, tôi đâu có nói gì sai?" Thiền Ly muốn thoát ra, nhưng lại không dám dùng quá nhiều lực, sợ Lục Dư sẽ bị ngã, nên chỉ có thể tức giận nói: "Các người đều là đồ ngốc, lần trước bị lừa còn chưa đủ à? Tôi không tin có ai thật lòng giúp đỡ chúng ta. Ở một nơi như thế này, mọi người có thể tự lo liệu được cho bản thân đã là tốt lắm rồi. Các người đã quên Tô Kỳ chết như thế nào rồi à?"

Giang Thành có thể cảm nhận được cô gái tên là Thiền Ly này bản chất không xấu, nhưng cái chết của người bạn đã ảnh hưởng quá lớn đến cô, khiến cô hoàn toàn thù địch với bất kỳ một người đồng đội xa lạ nào.

Nếu không sai thì Tô Kỳ trong miệng cô đã bị lừa để làm quỷ chết thay.

"Được rồi, Thiền Ly, em phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình đi. Tô Kỳ đã đi rồi, chúng tôi không muốn em xảy ra chuyện gì, hiểu không?" Tử Quy đi tới, vỗ nhẹ vào lưng Thiền Ly an ủi.

Công Tôn Chỉ Nhược, Tử Quy và Chu Vũ Hiên đều là giảng viên đại học, còn Thiền Ly và Lục Dư là sinh viên.

Ngoài mấy người bọn họ, một trong hai nam sinh còn lại, một người có mái tóc xoăn, đeo khuyên tai và vòng cổ, trông rất thời trang được gọi là Hàn Quyển Quyển, người còn lại ít nói tên là Bạch Hi.

"Giang tiên sinh." Sau khi an ủi Thiền Ly, Tử Quy quay sang nhìn Giang Thành. Cô ta là một người rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được Giang Thành là người đứng đầu trong ba người, vì vậy giao tiếp với hắn nhiều hơn,"Như Chu Vũ Hiên đã nói, chúng tôi quen nhau là vì sở thích chung, mọi người vốn dĩ không chênh lệch quá nhiều về tuổi tác, cho nên chơi với nhau cởi mở hơn, không ai quan tâm đến thân phận thầy trò."

"Khoảng một tháng trước, chúng tôi có 15 người, nhưng bây giờ anh có thể thấy chỉ còn lại có 7 người." Công Tôn Chỉ Nhược mím môi và cụp mắt xuống.

"Mấy người rốt cuộc là có sở thích chung gì vậy?" Hòe Dật không khỏi tò mò.

"Tất cả chúng tôi đầu theo đuổi mêt cuốn tiểu thuyết vì vâv đã thành lập một câu lạc bộ sách để thường xuyên trao đổi cốt truyện hoặc một cái gì đó." Hàn Quyển Quyển mở miệng nói: "Đó là một cuốn tiểu thuyết linh dị, không đáng sợ mà còn khá thú vị."

"Sau khi ra ngoài, mấy người có thể cho tôi vào và xem liệu có thể sắp xếp một vai chính nào đó cho tôi không." Giang Thành cảm thấy chủ đề của những người này càng ngày càng lạc đề, cho nên không khỏi tiếp lời.

"Thiền Ly phải không?" Tên mập nhìn cô gái có đôi mắt đỏ hoe và nhẹ giọng nói: "Tôi cũng từng có một người rất thân thiết rời bỏ mình, vì vậy tôi hiểu cảm giác của cô. Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải có niềm tin. Bác... Giang tiên sinh anh ấy không nói dối, nhiệm vụ lần trước của chúng tôi không có ai chết cả, tất cả đều sống sót." Giọng nói của tên mập có sức hấp dẫn kỳ lạ, những lời anh ta nói còn đáng tin hơn nhiều so với Giang Thành.

Thiên Ly mở to mắt, nhìn anh ta với vẻ mặt như muốn nói "Ai biết lời anh nói là thật hay giả", nhưng rõ ràng là không còn kháng cự Giang Thành như trước.

"Bởi vì lần trước chúng tôi gặp được một nhóm người rất tốt." Tên mập mỉm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment