Chương 894: Ngôi làng
Chương 894: Ngôi làngChương 894: Ngôi làng
"Hy vọng là như thế." Thiên Ly quay đầu đi và thấp giọng lẩm bẩm.
Tử Quy và Lục Dư nhìn cô ta với ánh mắt ngạc nhiên. Sau đó, bọn họ lại nhìn tên mập, như thể không hiểu nổi, Thiên Ly bướng bỉnh kiên định, lần này lại thực sự nghe lời một người đàn ông xa lạ.
Hòe Dật ở một bên cũng không khỏi cảm khái thở dài, nghĩ thầm nếu sau này có ai dám nói Đỏ Thẫm là một đám điên cuồng biến thái, anh ta sẽ xé nát miệng người đó ra.
Đó đều là tin đồn và vu khống trắng trợn của Người Gác Đêm!
Đây rõ ràng là một gia đình lớn yêu mến!
"Người anh em Hòe."
Nghe thấy Giang Thành gọi, Hòe Dật lập tức đứng dậy, bộ dáng sẵn sàng nghe lệnh: "Anh Giang, anh gọi tôi à?"
Giang Thành đưa tay chỉ về phía sau lưng anh ta, ở đó có balo leo núi, nhét đầy đồ đạc mà Thương Mạch đã chuẩn bị cho chuyến leo núi sắp tới của bọn họ.
Trên mỗi chiếc balo leo núi đều có một tờ ghi chú, tương ứng với họ của người trên đó.
Hòe Dật bước tới và tìm thấy balo leo núi có chữ Hòe. Anh ta tò mò mở ra, bên trong có trọn bộ, quần áo leo núi, giày, túi ngủ, lều bạt và rất nhiều đồ ăn.
"Anh Giang." Hòe Dật móc ra một túi sô cô la rồi quay đầu lại nói: "Đầu là những thứ có thể dùng để leo núi, khá đầy đủ."
Nhưng giây tiếp theo, Hòe Dật không khỏi cau mày. Anh ta chợt nhận ra Giang Thành tên mập đang ở cách xa mình. Một lúc sau, anh ta nghe thấy tên mập thì thầm với Giang Thành bằng giọng phàn nàn: "Anh nhìn xem, tôi đã nói làm sao có thể gặp nguy hiểm khi vừa mới bắt đầu nhiệm vụ, trong balo leo núi chắc chắn là không có vấn đề gì."
Hòe Dật: "..."
Mọi người đều có balo leo núi của riêng mình. Sau khi kiểm tra cẩn thận, bên trong gần như giống nhau. Sau một cuộc thảo luận ngắn gọn, họ quyết định ra ngoài đi dạo.
Tìm hiểu thêm về phong tục địa phương, đặc biệt là truyền thuyết linh dị, biết đâu sẽ giúp ích cho nhiệm vụ tiếp theo.
"Vậy còn những chiếc balo leo núi này thì sao, không thể mang chúng ra ngoài được phải không?" Hàn Quyển Quyển hỏi, dù sao thì những trang bị leo núi này rất nặng, mang theo lúc này sẽ chỉ lãng phí thể lực vô ích, mà quan trọng hơn là có thể khơi dậy sự cảnh giác của người dân địa phương.
Trước khi đi, Thương Mạch đã đặc biệt nhắc nhở, liên quan đến phần mộ của thánh nữ nên người dân địa phương đặc biệt coi trọng việc leo lên ngọn núi tuyết. Và trong mắt họ, đây là sự báng bổ!
Nói một cách cường điệu thì ở nơi hẻo lánh và lạc hậu như vậy, nếu đắc tội với người dân địa phương, có lẽ bọn họ cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.
"Để lại vài người trông coi hành lý, đề phòng Thương Mạch trở về, không liên lạc được với chúng ta." Giang Thành nhanh chóng sắp xếp.
Mấy người Công Tôn Chỉ Nhược, Tử Quy và Chu Vũ Hiên lần lượt gật đầu: "Được, vậy nghe theo sự sắp xếp của Giang tiên sinh."
Ba người phụ nữ Tử Quy, Thiền Ly và Lục Dư chọn ở lại. Giang Thành lo để Hòe Dật ở lại với ba người phụ nữ sẽ không an toàn cho nên hắn chọn để tên mập ở lại.
"Thông minh lên." Giang Thành ra hiệu cho tên mập: "Cẩn thận ba lô của ba người chúng ta đấy."
Tên mập chớp chớp mắt, ra hiệu mọi thứ cứ giao cho anh ta.
Nhưng không biết tại sao, tên mập hành động tự tin như vậy, Giang Thành lại cảm thấy có chút lo lắng. Hắn nhớ lúc trước giao cho tên mập canh gác, cái con người này cũng nói y như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau đó, hắn đã bị tiếng ngáy của tên mập đánh thức.
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa." Công Tôn Chỉ Nhược ngăn những người chuẩn bị rời đi lại và hỏi: "Tôi muốn hỏi, có bao nhiêu người trong chúng ta có kinh nghiệm leo núi tuyết?"
"Tôi không có." Giang Thành thành thật nói, sau khi nói xong, hắn quay đầu nhìn tên mập và Hòe Dật, nhưng xét từ biểu hiện của bọn họ thì cũng đều không có.
"Tôi đã leo lên một vài đỉnh núi."
Một giọng nói vang lên, Giang Thành nhìn sang, rồi bất ngờ phát hiện đó chính là Tử Quy. Người phụ nữ này thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, nhưng không ngờ lại có nhiều trải nghiệm như vậy.
"Tôi đã cùng bạn bè leo núi mấy lần, hiếm khi lên đến đỉnh, nhưng... nhưng cũng gọi là có chút kinh nghiệm." Tử Quy thấy mọi người đều đang nhìn mình, giọng điệu rất khiêm tốn.
MÔ† nồi có kinh nahiêm khác là Bach Hị¡ Vì ở bên lò stfởi nhiêt đê cao, nam sinh trầm lặng này cởi áo khoác ra, thắt nút tay áo khoác, buộc quanh eo và chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay ở thân trên.
Cậu ta có thân hình cân đối, cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể săn chắc, dường như thường xuyên luyện tập.
"Leo núi tuyết hoàn toàn khác với leo núi thông thường, nguy hiểm hơn rất nhiều. Có tuyết lở, ngoài ra còn có những kẽ hở có thể nuốt chửng cả người, chưa kể cạm bẫy, còn phải đối mặt với chứng quáng tuyết*, cháy nắng, tê cóng và mất nước." Bạch Hi nói: "Đây chỉ là những mối nguy hiểm thông thường thôi, sẽ còn tồi tệ hơn nếu gặp phải thời tiết xấu, chẳng hạn như bão tuyết."
*Chứng quáng tuyết: khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.
"Tôi nói này em trai, cậu còn chưa tính con quỷ chết đói kia nữa đấy." Hòe Dật có lòng tốt nhắc nhở.
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại. Vốn dĩ leo lên một ngọn núi tuyết xa lạ cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi. Nhưng hiện tại, rất có thể còn có một con quỷ đáng sợ đang chờ đợi bọn họ ở ngọn núi tuyết này.
Nghĩ đến xương cốt bị gãy trong ảnh, Lục Dư vốn có tính cách tương đối rụt rè không khỏi run rẩy.
Rời khỏi chiếc lều ấm áp, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn rất nhiều. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng nơi này là một ngôi làng, nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn đánh giá quá cao. Cùng lắm đây chỉ là một ngôi làng nhỏ, đặc biệt hoang tàn và lạc hậu.
Tuy nhiên, phong cảnh xung quanh lại thực sự rất đẹp. Nhìn ra phía sau ngôi làng, núi tuyết Dát Ô Chương Đức đứng giữa những ngọn núi, hùng vĩ nhất trong số đó, được bao phủ bởi tuyết và tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ánh nắng rất tốt, khi ngẩng đầu lên, bầu trời trên đầu cực kỳ trong xanh. Nhưng nếu nhìn một lúc lâu, nó lại mang đến cho mọi người một cảm giác cổ quái.
Màu xanh của trời có chút bất thường, ánh nắng cũng vậy, khi chiếu vào cơ thể không những không ấm áp mà còn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo mơ hồ, như thể tất cả những điều này đều là giả.
Nhẹ nhàng hít một hơi, không khí trong phổi tràn ngập cái lạnh buốt giá của núi tuyết, xua tan một chút khó chịu trong lòng Giang Thành.
Ầ' SA ¬ ¬ ¬ —=. * v3 :sˆ^ . .. an 3a .x ..* đá rất hiếm, phần lớn đều là lều bạt, thậm chí còn có một số lán thấp làm bằng gỗ và vải vụn.
"Mọi người nhìn kìa." Hàn Quyển Quyển chỉ vào cách đó không xa nói.
Theo hướng ngón tay của cậu ta, có một ngã ba đường. Có lẽ là do tuyết tan nên con đường khá lầy lội. Bên phải ngã ba đường một chút có một gò đá được dựng lên từ rất nhiều đá.
"Đừng dùng ngón tay." Chu Vũ Hiên hất tay Hàn Quyển Quyển ra, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Là gò Mani, hình như cứ mỗi ngày đặc biệt, người dân địa phương sẽ đến đây để cầu nguyện."
Sau khi đến gần hơn, mọi người nhận thấy tuy không có dấu vết rõ ràng nào về sự sắp xếp của những viên đá này, nhưng rất nhiều viên đá có chữ, hiển nhiên có ý nghĩa đặc biệt.
Bên cạnh gò Mani còn có một cái hộp gỗ, màu đen, lớn hơn đầu người một chút, hình như đã để ở đây từ lâu rồi và không hề có khóa.