Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 90 - Chương 90: Có Mắt Như Mù

Chương 90: Có mắt như mù Chương 90: Có mắt như mùChương 90: Có mắt như mù

Tại sao lại như vậy?!

Giang Thành thì ngược lại trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, hắn chậm rãi đứng lên, nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

"Này mập." Hắn nói: "Anh có bao giờ nghĩ đến, khi Trần Dao bị vu khống, Tô Úc đã làm những gì không?"

Nghe xong, tên mập hơi híp mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra.

Một lời đánh thức kẻ mộng mơ.

Nếu như không có lời khai của một người có quan hệ trực tiếp như Tô Úc, làm sao Trần Dao có thể bị dồn vào đường cùng một cách dễ dàng như vậy.

"Ông ta..." Khóe miệng tên mập cũng đang run rẩy theo: "Ông ta cũng tham gia vào làm chứng, là ông ta! Chính là ông ta! Cung cấp chứng cứ ngụy tạo trực tiếp nhất về việc... Trần Dao dụ dỗ mình!"

Nói theo cách khác, ông ta là bước mấu chốt nhất, đã đẩy Trần Dao vào chỗ chết.

"Nhưng... rốt cuộc là vì sao?" Trong mắt tên mập lộ ra nghỉ hoặc: "Tô Úc tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ ông ta không yêu Trần Dao ư?"

"Trần Dao còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp như thế, ông ta tất nhiên là thích rồi." Giang Thành nói, trong giọng nói có chút u sầu khiến tên mập không thể hiểu: "Nhưng vì Trần Dao mà từ bỏ con gái của hiệu trưởng, hiển nhiên là không sáng suốt."

"Nếu như tôi đoán không nhầm..." Giang Thành ngưng một giây: "Lý Nghiên Vy có khả năng không nói dối."

"Bác sĩ, tôi không hiểu ý của anh cho lắm." Tên mập thành thật thừa nhận.

"Từ đầu đến cuối, Lý Nghiên Vy cũng là nạn nhân, cô ta đã bị tên Tô Úc này lừa gạt, trong ấn tượng của cô ta, quả thực là Trần Dao quyến rũ chồng chưa cưới của mình trước."

"Bởi vì... chồng chưa cưới của cô ta Tô Úc đã nói với cô như vậy."

Tên mập dường như đã nghe hiểu một chút, cả khuôn mặt trở nên cổ quái, ánh mắt vòng qua Giang Thành, nhìn chằm chằm bảng đen, như có điều suy nghĩ.

"Tôi cảm thấy chân tướng của sự việc có lẽ là như vậy." Giọng nói của Giang Thành vừa lạnh lùng lại xa lạ, như thể người kể chuyện lịch sử, tên mập bản năng bị cuốn vào thời không phủ bụi.

"Lý Nghiên Vy nói không sai, cô ta và Tô Úc quả thực là một cặp tình nhân, nhưng bởi vì thân phận của Lý Nghiên Vy tương đối đặc biệt, cho nên mối quan hệ này không được công khai trong trường học, đây cũng dẫn đến việc gieo mầm tai hoạ cho Tô Úc quyến rũ Trần Dao."

Tên mập không thể tin được nói: "Anh nói là Tô Úc quyến rũ Trần Dao? Chứ không phải là Trần Dao..."

"Ừm." Giang Thành gật đầu, tiếp tục nói: "Lý Nghiên Vy nói là thông qua mối quan hệ của mình sắp xếp cho Trần Dao vào lớp múa ba lê của Tô Úc hẳn cũng là thật, điều cô ta nghĩ đến chỉ là thiên phú nổi trội của Trần Dao, mà không lâu nữa cũng là lễ kỷ niệm 10 năm một lần của trường."

"Nếu như Trần Dao là một tân sinh bỗng nhiên nổi tiếng, vậy thì với tư cách là giáo viên của cô ta, một người mới vào nhậm chức như Tô Úc cũng sẽ ghi được dấu ấn của mình trong ngôi trường lớn này, điều này giúp ích rất lớn cho sự nghiệp của ông ta."

Một lúc lâu sau, Giang Thành khẽ thở dài: "Cô ta không xấu, chỉ là ngu ngốc mà thôi."

Giang Thành ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ tại sao bảo vệ, giáo viên và hai học sinh kia, tất cả những người khai man đều phải chết, còn Lý Nghiên Vy chỉ bị khoét mất đôi mắt."

"Bây giờ xem ra, Trần Dao cũng đã nghĩ thông suốt nguyên do trong này, cô ta chỉ hận nữ nhân có mắt như mù này, đã nhìn nhầm Tô Úc, dễ dàng tin vào lời nói một phía của người này."

"Những người khai man đó không phải do Lý Nghiên Vy tìm đến, mà là Tô Úc, Lý Nghiên Vy từ đầu đến cuối đều không biết gì hết."

"Mục đích Tô Úc làm như vậy cũng rất dễ hiểu, chắc là vì ông ta thấy đẹp nổi ý, sau nhiều lần bày tỏ tình cảm với Trần Dao nhưng không thành, sợ rằng sự việc sẽ bị bại lộ, vì thế trước khi Trần Dao vạch trần mình, kẻ ác đi tố chuyện trước, cắn lại Trần Dao."

"Đổi trắng thay đen, nói rằng Trần Dao quyến rũ mình trước, mà bản thân bởi vì thân phận giáo viên, và đã có bạn gái, mới không thể không nghiêm khắc từ chối, nhưng Trần Dao vẫn không bỏ qua, thậm chí ông ta còn thêu dệt nên chuyện cô ta đã đe dọa mình..."

"Ông ta tự miêu tả mình là nạn nhân, còn Trần Dao thì trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ." Giang Thành quay đầu nhìn tên mập: "Tôi nghĩ ở trong nửa sau cuốn nhật ký hẳn là sẽ có những lời phàn nàn của Trần Dao về sự quá chu đáo ân cần của Tô Úc, thậm chí là phản cảm."

"Tôi đồng ý với những gì anh nói, bác sĩ." Tên mập gật đầu lia lịa.

Thông qua nửa phần đầu của cuốn nhật ký đã có thể tưởng tượng ra sự ân cần của Tô Úc đối với Trần Dao, nếu không làm sao có chuyện mỗi trang đều có mô tả liên quan đến Tô Úc.

"Hơn nữa, cái gọi là múa đơn cuối cùng đổi thành múa đôi, trong này e rằng cũng là do Tô Úc đã giở trò. Ông ta đơn giản chỉ là muốn có thời gian và cơ hội ở một mình với Trần Dao, tiện cho mình ra tay." Giang Thành chậm rãi nói.

Tên mập vừa nghĩ đến khuôn mặt Tô Úc, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên khốn mặt người dạ thú này, tôi nói mà, luyện múa thì luyện múa, làm sao phải luyện buổi tối, lại còn vu khống nói là do nữ sinh người ta yêu cầu!"

Nói đến đây, tên mập đột nhiên mở to hai mắt nhìn Giang Thành: "Bác sĩ," Anh ta kinh ngạc nói: "Anh sớm đã nghĩ tới những chuyện này rồi đúng không?"

Anh ta nhớ lại vừa cách đây không lâu, Giang Thành hung ác nhặt chậu hoa ném mạnh xuống đầu Tô Úc, nên cảm tháy rất có khả năng là vậy.

Giang Thành không trả lời, tên mập coi như là đồng ý, sau đó anh ta la lối ồn ào muốn đến sân, để cho tên khốn Tô Úc kia một trận.

Ngay khoảnh khắc tên mập quay người lại, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn.

Tên mập giật nảy mình, cho đến khi giọng nói của Giang Thành vang lên.

"Đứng yên."

Trong ác mộng, nghe lời bác sĩ mới có thể sống sót, đây gần như đã trở thành sự thật duy nhất trong lòng tên mập, nghe đến đây, anh ta quả thực đã đứng im bất động.

Dần dần, tên mập cũng nhận thấy những bất thường xung quanh.

Ánh mắt của anh ta dần quét đến vị trí cửa, sau đó biểu cảm khẽ run rẩy, anh ta kinh ngạc phát hiện cửa không biết từ lúc nào đã đóng chặt, còn anh ta cũng không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

"Bảng đen ở đây..." Giọng nói của Giang Thành cực kì nhỏ: "Cũng là Tô Úc nói với tôi." ta chưa bao giờ nhanh đến như vậy.

Anh ta nhớ trước đó bảng đen được đặt ở trong sân, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở trong căn phòng này, rất hiển nhiên là có người dịch chuyển nó, mà người dịch chuyển nó... không thể nghỉ ngờ chính là Tô Úc.

Đây là... một cái bẫy!

E rằng Tô Úc đã sớm đoán được trước sẽ có một nhóm người đến tìm mình.

Cùng lúc này, tên mập nghĩ đến một vấn đề thậm chí còn chấn động hơn, Chân Kiến Nhân và La Nhất... đã đi đâu rồi?

Theo kế hoạch trước đó của bọn họ, bây giờ hai người họ nên ở trong trung tâm thiết bị mới đúng.

Nhưng... tại sao không thấy một ai?

La Nhất là quỷ, điểm này đã có thể chắc chắn, vậy Chân Kiến Nhân đã chết rồi, hay đã xảy ra chuyện gì đó còn khủng khiếp hơn nữa?

Tên mập vì quá kinh sợ, nên cơ thể bắt đầu có dấu hiệu run rẩy như gợn nước.

Hiện tại có thể chắc chắn là, bọn họ đã bị tên khốn Tô Úc tính kế, bị mắc kẹt trong căn phòng trông rất khác biệt này.

Lúc đi vào, tên mập đã quan sát qua cánh cửa gỗ của căn phòng, do thời gian nên đã cũ kĩ phong hóa nghiêm trọng, hiển nhiên là không đủ để ngăn cản anh ta và Giang Thành.
Bình Luận (0)
Comment