Chương 91: Bất ngờ
Chương 91: Bất ngờChương 91: Bất ngờ
"Tí tách."
Trong phòng có tiếng nước chảy tí tách.
Mặc dù cực kỳ khẽ, nhưng trong một môi trường im lặng tuyệt đối, vẫn bị Giang Thành và tên mập bắt được.
Hai người nhìn về hướng phát ra tiếng giọt nước, nơi đó là một góc của căn phòng, vì lý do ánh sáng, nên rất tối tăm, giống như bị một tầng sương mù ngăn cách.
Giang Thành suy nghĩ vài giây, sau đó nhấc chân di tới.
Tên mập đưa tay ra muốn ngăn cản Giang Thành, nhưng cuối cùng đến tay áo của đối phương cũng không chạm được vào, chỉ đành cắn răng chọn đi theo.
Một bước, hai bước...
Trái tim tên mập đang treo lên tận cổ họng.
Khi khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy nguồn gốc của tiếng nước nhỏ giọt, đó là... một chiếc rương gỗ gụ khổng lồ.
Kiểu cách đơn giản mộc mạc, bốn góc khảm đồng, ước chừng cũng phải mấy chục năm lịch sử.
Trong trí nhớ của tên mập, lần cuối cùng nhìn thấy một chiếc rương như thế này là khi còn nhỏ, đến nhà bà ngoại ở dưới quê.
"Tí tách."
Lại là tiếng một giọt nước nhỏ xuống.
Theo tầm mắt nhìn xuống, bên dưới chiếc rương gỗ đỏ được bố trí một cái kệ làm bằng gỗ, làm cho tổng thể chiếc rương cao hơn mặt đất khoảng 20 cm.
Tên mập tỉnh mắt, vừa nhìn đã thấy một vũng nước đọng dưới kệ gỗ.
Không, đó không phải là nước đọng, mà là... một vũng máu!
Có một mùi máu tanh nhàn nhạt lan đến chóp mũi.
Đã thấy qua rất nhiều đại cảnh, tên mập vậy mà lại kỳ quái không biểu hiện ra bao nhiêu kinh sợ.
Nếu như Tô Úc nhốt bọn họ trong phòng, chỉ nghĩ đến việc dùng một vũng máu để hù dọa bọn họ, thì tên mập hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Nhifna.. hiển nhiên là không nhải. Ngay khi tầm nhìn của tên mập di chuyển từ dưới vũng máu đến trên chiếc rương, đúng lúc nhìn thấy một giọt máu rỉ ra từ đáy rương, sau đó chậm rãi nhỏ xuống dưới vũng máu.
Bắn lên vô số hoa máu li tỉ.
"Tí tách."
Trong rương có thứ gì đó đang chảy máu...
Tên mập nhìn chằm chằm chiếc rương, không khỏi nuốt nước miếng, trong đầu dần dần hiện ra vô số hình ảnh khủng khiếp rùng rợn.
Nhưng khi anh ta đang chần chừ do dự, Giang Thành vài bước đi tới, động tác dứt khoát nhấc tấm chắn bên trên chiếc rương lên.
Lúc này thì tên mập đã nhìn thấy rõ, anh ta không tự chủ được hít vào một hơi lạnh lão.
Bên trong... là Chân Kiến Nhân.
Không, phải nói là thi thể của Chân Kiến Nhân thì thích hợp hơn.
Tay chân của anh ta bị vặn vẹo một cách bất thường, như thể bị nhét vào trong khi hoàn toàn không thể chống cự, một cánh tay lộ ra bên ngoài đã bị gãy ở khớp chống.
Nhưng điều đáng sợ nhất là đôi mắt của Chân Kiến Nhân.
Hai con mắt của anh ta đã không còn, hốc mắt biến thành hai lỗ máu, máu tươi liên tục chảy ra dọc theo khóe mắt và sống mũi, cảnh tượng hết sức kinh hoàng.
Giống hệt như Lý Nghiên Vy, đôi mắt của anh ta cũng đã bị Trần Dao móc mất.
"Bác sĩ," Tên mập rụt cổ, giọng nói không ngừng run rẩy: "Tại sao những người khác đều bị vặn mất quai hàm, còn anh ta thì bị móc mắt?"
Một lúc lâu sau, Giang Thành mới chậm rãi nói: "Mắt của anh ta không phải là bị Trần Dao móc đi."
"Hả?" Tên mập chợt ngây ra, khó hiểu nhìn Giang Thành: "Bác sĩ, anh đang nói..."
Lời còn chưa dứt, Giang Thành thò tay vào trong rương, nắm lấy một tay của Chân Kiến Nhân.
Tên mập thấy tay của anh ta bê bết máu, hơn nữa còn nắm chặt thành nắm đấm, nắm đấm tương đối lớn, bên trong hình như có thứ gì đó.
Cho đến khi... Giang Thành từ từ bẻ ngón tay của anh ta ra.
Tên mập tò mò vươn cổ đến nhìn, một giây sau, sắc mặt đột nhiên tái Anh ta nhìn thấy trong tay của Chân Kiến Nhân đang nắm... hai thứ màu trắng sữa.
Là... nhãn cầu!!
Trong đó có một cái nghịch ngợm trượt xuống, sau khi rơi xuống đất lại nảy lên, bịch bịch bịch lăn về phía tên mập.
Tiếng "bịch" cuối cùng va vào giày của tên mập.
Không động nữa rồi.
Tên mập sợ tới mức không nói nên lời, phản ứng đầu tiên chính là hai chân mềm nhữn, muốn ngồi xuống đất.
Nhưng lý trí còn sót lại cảnh báo anh ta rằng, nếu như ngã xuống đất, rất có thể sẽ nghiền nát nhãn cầu của người anh em Chân Kiến Nhân.
Tên mập rùng mình một cái, rồi cố gắng vượt qua cú sốc đột ngột này, không gây ra tiếng động, cũng không có động tác thừa thãi.
Anh... anh ta tự mình dùng tay..."
Nhìn chằm chằm vào tay của Chân Kiến Nhân, tên mập cảm thấy giới hạn nhận thức của mình đã bị phá vỡ, thật không thể tưởng tượng được, đồng đội trên danh nghĩa trong nhiệm vụ của mình đều là những thứ quái vật gì vậy.
Thật đáng sợ...
Chân Kiến Nhân, Dư Văn, Trương Nhân Nhân...
Bản thân trong sáng giống như một con cừu nhỏ trong số đó, tuy có ưu thế về thể chất nhưng trí tuệ, kinh nghiệm và sự tàn nhẫn thì hoàn toàn không phải là đối thủ.
Anh ta như đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Thành, phát hiện người sau đang nhìn vào một nhãn cầu còn lại trong tay.
Khi phát hiện Giang Thành thỉnh thoảng lại véo vào nó như một quả bóng nảy, tên mập gần như muốn ngừng thở.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh ta:
Nếu nói những người đồng đội kia là những con quái vật đáng sợ, vậy thì... bác sĩ là gì?
Đây là nam nhân đã sắp xếp rõ ràng những con quái vật đó!
Người khác không nói, chỉ nói đến đứa bé xui xẻo Chân Kiến Nhân này thôi, lúc đến đây thích giở trò tâm cơ bị bác sĩ phát hiện, sau đó bị treo lên đánh trong toàn bộ hành trình. đó vẽ một dấu tay đẫm máu to gấp đôi trên cửa, còn tung tin đồn rằng nữ quỷ đã bí mật vẽ anh ta.
Tên mập trợn mắt ngoác mồm, dùng ánh mắt đồng cảm liếc nhìn Chân Kiến Nhân trong rương, người có muốn chết không nhắm mắt thì cũng không có cơ hội nữa rồi, đột nhiên cảm thấy người này cũng thật đáng thương.
Tư chất của anh ta trông cũng khá tốt, nhưng biết làm sao bây giờ khi gặp phải bác sĩ.
Ngay lúc tên mập vô tình nhìn thấy bàn tay nhuốm máu của Chân Kiến Nhân, ánh mắt của anh ta đột nhiên không thể rời đi, ngón tay trên bàn tay đó đang khe khẽ run lên.
Tên mập vừa há miệng ra, còn chưa kịp nhắc nhở Giang Thành.
Giây tiếp theo, bàn tay kia chợt bật lên, nắm chặt cổ tay Giang Thành.
"Bác sĩ!" Tên mập lớn tiếng cảnh cáo.
Giang Thành như cũng bị một màn này làm cho kinh động, ngây người đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Dưới sự kinh sợ không thể diễn tả của tên mập, Chân Kiến Nhân trong rương vậy mà lại cử động cơ thể, bằng một cách không thể tin được, từ từ đứng dậy.
Cái khó ló cái khôn, tên mập lăn tròn chai nước khoáng trên tay, ném nó vào Chân Kiến Nhân đang "chết đi sống lại".
Xem ra... tên Chân Kiến Nhân đã biến thành quỷ này chính là con át chủ bài do Tô Úc sắp xếp...
Chỉ là không rõ ông ta đã làm thế nào để làm được.
Cú ném cực kỳ chính xác, đập vào ngay cái đầu bê bết máu của Chân Kiến Nhân, phát ra một tiếng "bộp".
Nhưng dù sao cũng chỉ là một chai nước khoáng, uy lực có hạn, chỉ có thể khiến cho thân thể của anh ta rung lắc một chút mà thôi.
Chân Kiến Nhân há miệng ra, huyết lệ chảy ra từ hai hốc mắt trống rỗng đầu đổ vào miệng.
Ngay khi tên mập nghĩ rằng anh ta sẽ há miệng ra cắn, kết thúc những trải nghiệm truyền kì của bác sĩ, thì một giọng nói khàn khàn khác thường như bị sặc bởi bọt máu vang lên.
"Cứu cứu tôi!" Chân Kiến Nhân đứng dậy, đau đớn nói: "Tôi vẫn chưa chết... hụ hụ... tôi... tôi vẫn còn sống!!"
Trann miêng anh †a không nang ho ra ho† máu: trana môi trường tối tăm không nhìn rõ, kết hợp với cảnh tượng như vậy, cùng với giọng nói kiểu đó, hoàn toàn không cách nào khiến người ta bình tĩnh suy nghĩ.