Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1004 - Chương 1004: Phúc Duyên Thâm Hậu (1)

Chương 1004: Phúc duyên thâm hậu (1) Chương 1004: Phúc duyên thâm hậu (1)

- Để mua mặt dây chuyền này, ta còn vay không ít tiền từ thương hội.

- Hồng lão đại là ai?”.

- Hắn là một địa đầu xà ở quanh đây. Ta gặp hắn trong một sòng bạc. Hắn có hơn ba mươi người dưới quyền. Hắn từng tu luyện ở Trúc Diệp Tông, hắn là một tu sĩ, tu vi khó lường. Sau này hắn phạm lỗi trong giáo phái, bị trục xuất khỏi sư môn.

- Mặc dù bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng nghe nói hắn vẫn lén lút giao lưu với những đại nhân vật trong Trúc Diệp Tông.

Khang Vi cố ý nhắc đến danh tiếng của Trúc Diệp Tông, hòng dọa lui ba người này.

- Hồng lão đại ở đâu?

Lục Dương không hề nao núng, nghe cũng chưa từng nghe đến tông môn nhỏ bé này.

Khang Vi không trả lời, Mạnh Cảnh Chu lộ vẻ tức giận, như Bất Động Minh Vương trong truyền thuyết, dọa cho Khang Vi run rẩy, đành phải dẫn ba người đi tìm Hồng lão đại.

Nơi ở của Hồng lão đại cách đây không xa, chỉ cách một con phố.

- Hồng phủ, thật là bề thế.

Nơi ở của Hồng lão đại còn lớn hơn cả nhà họ Chung.

- Đứng lại, các ngươi là ai!

Là trùm giang hồ, Hồng lão đại đã sắp xếp người canh gác ở cổng Hồng phủ, để tránh kẻ thù tìm đến tận cửa.

Ba người Lục Dương nào thèm trả lời, tiện tay vung một cái là hất văng bọn chúng đi.

Bên trong Hồng phủ toàn là thuộc hạ của Hồng lão đại, đang ồn ào náo nhiệt, ăn uống linh đình, thấy ba người xông vào liền xông lên, muốn chặn ba người lại.

Mạnh Cảnh Chu đấm một quyền vào không khí, tiếng nổ siêu thanh trực tiếp khiến những người này ngất xỉu.

Trong phòng sâu trong Hồng phủ, Hồng lão đại đang trò chuyện với một thiếu nữ:

- Sư muội, yêu cầu của muội hơi khó khăn, quan phủ quản lý rất nghiêm ngặt về mặt này, nếu tra đến đầu sư huynh, e rằng cả đời này sẽ xong.

Thiếu nữ mỉm cười, đưa cho Hồng lão đại một chiếc hộp gỗ:

- Làm phiền Hồng sư huynh phí tâm rồi.

Hồng lão đại mở hộp gỗ ra, tim đập chậm lại hai nhịp.

Thứ này lại là một viên Trúc Cơ đan! Mà phẩm tướng không phải chủng loại kém nhất.

Hắn không chút biến sắc cất hộp đi, cười nói:

- Mặc dù quan phủ quản lý nghiêm ngặt, nhưng sư huynh là người như thế nào, há lại không có cách, nhưng muội muốn sư huynh giết ai?

- Nàng tên Phục Linh, người Tuyên Thành, tu vi Luyện Khí tầng ba, hiện tại đến đây để đàm phán làm ăn, nhưng chỉ là một nữ tử có chút nhan sắc, cũng dám cướp tình lang với ta, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào.

Hồng lão đại cười trừ:

- Nếu như vậy, quả thực đáng chết.

Đột nhiên, bên ngoài vọng vào tiếng đánh nhau.

Hồng lão đại cau mày:

- Ta ra ngoài xem tình hình thế nào.

- Các ngươi là ai!

Hồng lão đại bước ra khỏi phòng, tỏa ra khí tức Luyện Khí đại viên mãn, muốn dọa lui ba người.

Còn có một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, dáng người cân đối, đáng yêu đi theo Hồng lão đại ra ngoài.

Lúc đầu, Lục Dương tưởng rằng nàng bị Hồng lão đại bắt cóc, nhưng lại phát hiện đối phương kỳ thực là tu vi Trúc Cơ kỳ.

Đệ tử Trúc Diệp Tông?

- Mặt dây chuyền này là ngươi bán cho Khang thí chủ?

Thích Thiền niệm một câu A Di Đà Phật, lôi Khang Vi và mặt dây chuyền ra.

- Có thì sao?

Hồng lão đại cau mày, không ngờ lại là vì chuyện này.

Bán mặt dây chuyền không phạm pháp, nửa đêm không ngủ, ngươi là một hòa thượng dẫn theo hai hộ pháp đến tìm ta làm gì?

Lục Dương cười lạnh:

- Bán mặt dây chuyền quả thực không phạm pháp, nhưng ngươi xúi giục Khang Vi đi lừa tiểu thư nhà họ Chung thì không đúng rồi.

Hắn còn có một lý do không nói, mặt dây chuyền này là một pháp khí, Khang Vi chỉ là một người bình thường, vậy mà chỉ bằng cách vay tiền đã có thể mua được, nguồn gốc của mặt dây chuyền này chắc chắn không trong sáng.

- Các ngươi là ai, tay chân vươn quá dài rồi!

Hồng lão đại lăn lộn giang hồ nhiều năm cũng không phải dễ bắt nạt, hắn gầm lên một tiếng, sau lưng hiện ra hai bàn tay lớn đen ngòm do sương mù tạo thành.

- Vấn Đạo tông, Lục Dương.

Rầm.

Hồng lão đại không nói hai lời, quỳ xuống đất, hai tay ôm sau gáy:

- Ta có tội, ta tự thú.

Nếu như người đến là ngục tốt thì Hồng lão đại vẫn còn đủ can đảm để chống cự.

Nhưng Lục Dương thì khác.

Ai ở Đại Hạ mà không biết đến Lục Dương, tu sĩ thì biết rằng hắn ở Kim Đan kỳ đã đánh ngang tay với Lục Thiếu giáo chủ của Thiên Đình giáo, còn dân thường thì biết hắn là nhân vật chính của 《Vấn Đạo tông truyền kỳ: Lục Dương thiên》.

Năm đại tiên môn, đó là thế lực cao cao tại thượng, tu tiên đại năng như mây, nghe nói ngay cả trong tiên môn cũng không phân chia cấp bậc cho Luyện Khí kỳ, lão tổ tông có tu vi cao nhất của Trúc Diệp tông cũng chỉ mới ở Nguyên Anh kỳ, còn không đủ tư cách xách giày cho tiên môn.

Huống chi là Lục Dương của Vấn Đạo tông, đây chính là thiên kiêu tuyệt thế từng đảm nhiệm chức vụ tông chủ tạm quyền của Vấn Đạo tông khi còn rất trẻ, tương lai chắc chắn sẽ là tông chủ của Vấn Đạo tông.

Ngay cả thành chủ gặp Lục Dương cũng phải khách sáo, huống chi là một kẻ ở Luyện Khí kỳ như hắn.

Mạnh Cảnh Chu liếc nhìn Lục Dương đang có chút đắc ý, hối hận không thôi.

Vừa nãy chậm một bước báo tên, cho dù bây giờ có báo tên thì hiệu quả cũng không bằng Lục Dương nữa rồi.

Cô gái đi cùng Hồng lão đại cũng bị cái tên Lục Dương làm cho giật mình, vậy mà lại là Lục thiên kiêu trong truyền thuyết.

So với Lục thiên kiêu thì người trong lòng mình chẳng là gì cả.

Hơn nữa vị Lục thiên kiêu này cũng không tệ.

Hai người đứng cạnh Lục thiên kiêu này, nhìn vào vị trí đứng thì hẳn là có địa vị ngang bằng với Lục thiên kiêu, đều rất anh tuấn, đặc biệt là vị hòa thượng kia, đẹp trai nhất.

Cô gái cân nhắc xem nên chọn người nào trong ba người này.

Lục Dương nheo mắt cười nói:

- Hồng lão đại, đầu thú không chỉ đơn giản là đầu hàng, mà còn phải thành khẩn khai báo hành vi của mình.

- Ta khai, ta khai hết!

Hồng lão đại vội vàng nói.

Bình Luận (0)
Comment