- Mặt dây chuyền mà ngươi bán lấy từ đâu, đã bán ra bao nhiêu rồi?
- Là, là hơn một tháng trước, có người tìm đến ta, nói muốn nhờ ta bán một lô mặt dây chuyền, ban đầu ta không muốn, nhưng đối phương có tu vi rất cao, nếu ta không đồng ý thì hậu quả sẽ rất nguy hiểm, bất đắc dĩ ta phải đồng ý với yêu cầu của người đó.
- Người đó còn có một yêu cầu nữa, nói rằng ta chỉ được bán mặt dây chuyền cho người phàm, không được bán cho tu sĩ.
Lục Dương cau mày:
- Người đó là ai, trông thế nào, tu vi ra sao?
- Không, không biết tên là gì, gầy gò cao cao, giống như một cây sào.
- Cũng, cũng không biết tu vi thế nào.
Lục Dương và hai người cau mày, xem ra kẻ bán mặt dây chuyền có mưu đồ gì đó, chỉ không biết mục đích là gì.
- Tiên tử, tỉnh dậy đi, đừng tu luyện nữa.
Lục Dương bước vào Đại Hùng Bảo điện trong không gian tinh thần, lay tỉnh Bất Hủ tiên tử đang tu luyện pháp thuật nhập mộng.
- Hả? Sao vậy? Vân nha đầu đánh tới rồi sao?
Bất Hủ tiên tử mơ màng ngồi dậy từ trên đài sen, mắt lim dim.
- Gặp phải chút chuyện, cần mượn kiến thức của ngươi.
- Ngáp —— Chuyện gì?
- Ngươi xem mặt dây chuyền trong tay ta này?
- Mặt dây chuyền?
Bất Hủ tiên tử nhìn qua góc nhìn của Lục Dương, nhìn thấy mặt dây chuyền đang đung đưa trong tay.
- Đây là do ai luyện chế?
- Mặt dây chuyền có vấn đề gì sao?-
- Không có vấn đề gì, chỉ là thủ pháp luyện chế quá tệ, kém xa gối Hoàng Lương của ta.
Lục Dương: - ......
- Đối tượng sử dụng thì sao, có tác dụng với cả người phàm và tu sĩ không?
- Luyện chế quá thô, chỉ có thể xâm nhập vào giấc mơ của người phàm, tư tưởng luyện chế thì không có vấn đề gì, nếu luyện chế tinh tế hơn thì cũng có thể xâm nhập vào giấc mơ của tu sĩ.
- Nếu nhất định phải nói có vấn đề gì thì chính là mặt dây chuyền này có thể ghi lại giấc mơ.
- Ghi lại giấc mơ?
- Có nghĩa là dùng mặt dây chuyền để làm gì trong mơ, đối với chủ nhân của giấc mơ có ảnh hưởng gì thì đều có thể ghi lại được.
Lục Dương nhất thời không hiểu nổi đối phương muốn làm gì.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, để quan phủ giải quyết.
- Vậy còn ngươi là ai?
Lục Dương nhìn về phía nữ tử đáng yêu.
- Ta, ta là sư muội của hắn, tiện đường đến thăm hắn.
Nữ tử bị ánh mắt của Lục Dương làm cho sợ hãi.
- Ồ, hai người cách nhau hai mươi tuổi, nửa đêm đến thăm hắn, cô nam quả đơn ở chung một phòng?
- Đúng, đúng vậy.
Thích Thiền bước ra một bước, tụng chân ngôn quyết, chữ Phật màu vàng khổng lồ in vào giữa trán nữ tử:
- Nữ thí chủ, hãy nói thật đi.
Dưới sự ảnh hưởng của chân ngôn quyết, nữ tử đã nói ramục đích của chuyến đi này:
- Ta nhờ Hồng sư huynh giết một đối thủ tên là Phục Linh…
Lục Dương: - ......
Mạnh Cảnh Chu: - ......
Sao lại là cô nương Phục Linh nữa rồi?
Mọi chuyện đã rõ ràng, không cần thiết phải ở lại đây nữa, Lục Dương rời khỏi Hồng phủ, ra ngoài phố tìm ngục tốt đang tuần tra.
- Ngục tốt đại ca, ở đây lại có án mạng rồi!
Lục Dương chào hỏi đối phương, tối hôm qua chính là giao tên tu sĩ giết người cho đối phương.
Không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Sau khi Lục Dương nói rõ mọi chuyện ở Hồng phủ, ngục tốt nhìn Lục Dương như nhìn thấy ma.
Tối hôm qua ngươi đưa đến một tên sát thủ giết người bất thành, tối nay ngươi lại bắt được một đám giết người nửa chừng?
Ngục tốt suýt nữa thì tưởng Lục Dương là sát thủ từ nơi khác đến đây mở rộng hoạt động kinh doanh, mượn tay quan phủ trừ khử đối thủ cạnh tranh trong thành.
Rất nhanh, ngục tốt đã liên lạc với cấp trên, gọi đến một nhóm ngục tốt, áp giải tất cả mọi người trong Hồng phủ đến quan phủ, thẩm vấn suốt đêm.
Gia đình họ Chung với tư cách là nhân chứng và nạn nhân cũng đã đến nha môn.
- Đại sư, sự việc đã kết thúc rồi sao?
Chung Minh kích động nói.
- Đúng vậy, chuyện của lệnh ái là do Khang Vi sử dụng pháp khí gây ra, giờ đã rõ ràng, chỉ chờ quan phủ xử lý thôi.
- Cảm ơn đại sư!
Chung Minh sao có thể không kích động, vấn đề làm phiền hắn cả tuần, đại sư chỉ giải quyết trong một đêm.
- Vậy tiền hương hỏa này...
- Năm trăm lượng bạc.
Đối với Chung Minh, năm trăm lượng bạc chỉ là chuyện nhỏ, lập tức lấy ra một tờ ngân phiếu một nghìn lượng từ trong tay áo.
- Đại sư, đây là chút tấm lòng.
- Nhiều quá.
Thích Thiền kiên quyết chỉ nhận năm trăm lượng, Chung Minh không thể lay chuyển được đại sư, đành lấy ra tờ ngân phiếu năm trăm lượng, cung kính dâng lên.
Sự việc kết thúc, Thích Thiền trở về khách sạn, thậm chí không nhìn tiểu thư nhà họ Chung lấy một cái.
- Tối nay đến Xuân Hương Lâu tôi luyện tâm cảnh không?
Lục Dương cười nói, đi theo Thích Thiền làm pháp sự quả thực là mở rộng tầm mắt.
- Không cần, mới qua một đêm, vẫn chưa phải lúc dục vọng của bần tăng mạnh nhất, không đạt được hiệu quả tôi luyện tốt nhất, theo bần tăng thấy, cứ chờ thêm ba ngày thì tốt hơn..
- Tinh tế.
Ba người trở về khách sạn thì vừa lúc gặp tỷ muội Phục Linh cũng vừa trở về khách sạn.
- Ồ, đại sư các người về muộn thế.
- Làm pháp sự làm trễ nải một chút thời gian, bần tăng thấy hai vị thí chủ trở về cũng không còn sớm.
Phục Linh cười đến mức mắt chỉ còn là khe hở:
- Hôm nay may mắn, khách hàng trước giờ vẫn không đàm phán được thì hôm nay cuối cùng cũng đàm phán được rồi, bàn bạc rất nhiều chi tiết, sau khi hoàn hồn mới phát hiện đã muộn thế này.
Thích Thiền niệm một câu A Di Đà Phật:
- Phục Linh thí chủ, phúc duyên thâm hậu.
- Vậy thì mượn lời cát tường của đại sư, nhưng chuyện hôm nay thực sự rất kỳ lạ.
- Cũng không biết sao nữa, hôm qua khách hàng đó còn đưa ra rất nhiều điều kiện quá đáng, hôm nay lại đổi giọng, nói gì mà coi như làm việc thiện tích đức, xem lời đại sư nói có linh nghiệm không các kiểu vậy.