Đám người đồng loạt nhìn về phía cổ tay Mộc Ngược, chính là vòng ngọc xanh biếc giống y như đúc cái Mộc Hi miêu tả.
- Mộc Ngược, lúc này ngươi còn có cái gì có thể nói.
- Không phải, trước đây phụ thân cho ta cùng Mộc Hi muội muội một người một cái vòng ngọc, cái vòng ngọc này là của ta.
Mộc Ngược bối rối giải thích.
- Vòng ngọc của Mộc Hi không còn, hiện tại vòng ngọc xuất hiện trong tay ngươi, ngươi nói là của ngươi, ngươi có chứng cứ sao?
Mộc Ngược hết đường chối cãi, cái này làm sao có thể giải thích?
- Mau đưa vòng ngọc trả lại Mộc Hi sư muội.
- Tỷ tỷ, nếu ngươi muốn góp vòng ngọc thành một đôi, trực tiếp nói với muội muội là được, cần gì phải làm như thế?
- Ta có thể chứng minh vòng ngọc là của ai.
Cố Quân Diệp bỗng nhiên nói.
Đám người nhìn về phía Cố Quân Diệp, không hiểu rõ sao hắn lại bỗng nhiên muốn thiên vị Mộc Ngược.
Cố Quân Diệp khi nào để ý ánh mắt người khác, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Sáng sớm ta không cẩn thận đụng Mộc Hï sư muội bay xa hai mét, tình huống ngay lúc đó, vòng ngọc của Mộc Hi sư muội tất nhiên sẽ không hoàn hảo không chút tổn hại.
- Các ngươi nhìn vòng ngọc trên cổ tay Mộc Ngược, không có một chút xíu tì vết, hiển nhiên là không có bị đụng qua.
Người đồng học thứ nhất phát hiện Mộc Ngược có vòng ngọc không vui:
- Nếu vòng ngọc phẩm chất tốt, đụng không trầy xướt thì sao?
Cố Quân Diệp không nhanh không chậm nói:
- Thế thì còn có biện pháp thứ hai, ngươi có biết quan phủ vì sao thường xuyên để phạm nhân in dấu tay đồng ý không?
- Tất cả các ngươi xem bên trong ngón tay của mình một chút, phải chăng có từng vòng từng vòng đường vân, cái này gọi là vân tay, vân tay của mỗi người đều khác biệt, chỉ cần dùng tay chạm đến cái gì, vân tay tự nhiên sẽ lưu lại.
- Bất quá ngươi ta chỉ dùng ánh mắt bình thường không nhìn ra cái gì, ta để nghị báo cáo quan phủ, mời người tu hành lấy pháp nhãn phân biệt, tự nhiên có thể biết được đáp án.
- Tốt, vậy thì báo quan thôi!
Rất nhanh, quan phủ đã phái tới bộ khoái có tu vi trong người tới kiểm tra vòng ngọc của Mộc Ngược.
- Quái sự, làm sao phía trên cũng không vân tay?
Bộ khoái nhíu mày.
Trong lòng Mộc Hi cười thầm, mời người tu hành tới cũng vô dụng, nhà nàng có người người hầu trong quan phủ, mưa dầm thấm đất, nàng cũng biết rõ vân tay tồn tại, nàng cùng tỷ tỷ Mộc Ngược đều có thói quen mỗi đêm tắm rửa, vân tay đã sớm bị tẩy sạch trong nước ấm, một vân tay cũng không có.
- Không có vân tay đã nói lên đây là vòng ngọc của Mộc Ngược.
Cố Quân Diệp thản nhiên nói, đồng thời nhìn về phía Mộc Ngược cùng Mộc Hi.
- Buổi sáng hôm nay ta đụng ngã Mộc Hi sư muội, khi đỡ nàng dậy, đụng phải nàng vòng ngọc, trên vòng ngọc nên có vân tay của ta mới đúng.
- Bộ khoái đại ca tới thật đúng lúc, có thể cẩn thận điều tra gian phòng này một lần, nhìn vòng ngọc đến tột cùng ở đâu.
- A... ta tìm thấy vòng ngọc rồi.
Mộc Hi bỗng nhiên nói, nhìn đám người với nụ cười đầy áy náy.
- Là bị ta ép đến phía dưới cùng nhất của quyển sách.
- Mộc Hi sư muội, ngươi cũng quá bất cẩn rồi.
- Đúng thế đúng thế, để cho người ta lo lắng.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu Mộc Hi không nên để chuyện này ở trong lòng.
- Khoan đã, chuyện còn không có kết thúc, các ngươi vừa rồi tùy ý điều tra người khác, vu hãm Mộc Ngược, nên xin lỗi nàng.
Cố Quân Diệp nhíu mày nói.
- Cố Quân Diệp, ta khuyên ngươi đừng quá mức!
Đồng học phát hiện Mộc Ngược có vòng ngọc trước nhất cả giận nói.
- Ngươi muốn để nhiều người như vậy đều xin lỗi Mộc Ngược sao?
- Không phải tất cả mọi người, hắn, nàng, nàng, nàng...
Cố Quân Diệp điểm mấy người.
- Những người này mới vừa rồi không có nói chuyện, không cẩn nói xin lỗi.
- Ngươi!
- Còn có Mộc Hi sư muội, ngươi dù chưa vu hãm Mộc Ngược, nhưng bởi vì ngươi chủ quan để bộ khoái đại ca đi một chuyến tay không, lãng phí thời gian, cần nên xin lỗi bộ khoái đại ca cùng tất cả mọi người.
- Quân Diệp nói rất đúng.
Tiên sinh dạy học cầm xích sắt, gõ gõ ở trong lòng bàn tay, âm thanh dọa người.
Đám người bất đắc dĩ, dưới áp lực bị bức bách, đành phải —— xin lỗi.
Sau khi chuyện kết thúc về sau, Mộc Hi tự mình tìm tới Cố Quân Diệp, nhỏ giọng nói:
- Quân Diệp, thật ra giữa chúng ta không cần huyên náo căng như thế.
Cố Quân Diệp không đáp, hắn đã nói qua, quan hệ giữa bọn hắn không có thân mật như vậy, Quân Diệp là ai, dù sao không phải hắn.
- Quân Diệp, phụ thân ta cảm thấy hai người chúng ta rất thích hợp, buổi tối hôm nay đã đến nhà ngươi cầu hôn, định ra hôn ước.
Cố Quân Diệp lúc này mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hi.
Hắn đường đường là Độ Kiếp đại năng chuyển thế, há có thể ở chỗ này phá nguyên dương, ngày sau còn tu hành thế nào?
Hắn trầm mặc không nói, tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như là không thèm để ý chuyện này.
Mộc Hi thấy thế, đứng một hồi liền đi.
Nhưng thật ra nàng tự mình nói với phụ thân, muốn cùng Cố Quân Diệp thành thân.
Cố Quân Diệp không có cảm giác gì với nàng, không sao cả, định ra hôn ước, có lý do tiếp xúc, kiểu gì cũng sẽ chậm rãi thích nàng.
Sau khi tan học, quả nhiên giống như Mộc Hi nói, người Mộc gia mang theo sính lễ đến Cố gia cầu hôn.
Gia chủ Cố gia, cũng chính là phụ thân của Cố Quân Diệp, ở trong ban ngày đã thương lượng xong, đồng ý vụ hôn nhân này, hiện tại bất quá là đi qua sân khấu, làm cho có lệ mà thôi.
Cố gia cùng Mộc gia đều là Kim Đan thế gia, bất kể là từ gia thế hay là hình dạng, Cố Quân Diệp cùng Mộc Hi đều là tuyệt phối.
- Không được, ta không đồng ý vụ hôn nhân này.
Cố Quân Diệp ở trước mặt tất cả mọi người, công nhiên phản đối quyết định của hai nhà.