Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Đào Mệnh! (2)

Chương 108: Đào mệnh! (2) Chương 108: Đào mệnh! (2)

Phó giáo chủ cảm thấy mình giống như đang theo không kịp thời đại.

Bỗng nhiên, một đạo thần hồn cường đại đến cực điểm từ trên trời giáng xuống, đột phá đủ loại trận pháp mà tổng bộ bày ra, bay thẳng đến khí tức của Hỗn Độn thanh đồng cổ đỉnh đang tung bay.

Thanh đồng cổ đỉnh dường như không thể thừa nhận xung kích ngang ngược như thế, mặt ngoài xuất hiện một khe hở nhỏ bé.

- Không tốt, đỉnh của ta!

Giáo chủ kêu to.

Thanh đồng cổ đỉnh tên Sơn Hà đỉnh, có thể chứa đựng vạn vật, là bản mệnh pháp bảo hắn bỏ ra tâm huyết nửa đời tế luyện, chỉ còn cách tiên bảo một chút xíu.

- Là thần hồn giáng lâm, có đại năng chính đạo phát hiện nơi này!

Giáo chủ không thể tin được đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm sao chỉ ở trong một cái nháy mắt liền bị đại năng chính đạo phát hiện?!

- Khí tức này... Là Vấn Đạo tông Vân Chi?!

Giáo chủ cảm nhận được khí tức quen thuộc, nhớ tới một ít chuyện cũ đáng sợ, lưng phát lạnh.

Mặt Phó giáo chủ lộ vẻ hung sắc, lấy ra vũ khí chuẩn bị tru sát thần hồn kia:

- Vân Chi? Bất quá là một tên đệ tử của Vấn Đạo tông, mà chỉ có một người, chúng ta kêu lên tất cả mọi người, cùng nhau tiến lên, chẳng lẽ còn bắt không được nàng?

Vân Chi cực ít xuất thủ, thanh danh không quá cao ở trong Trung Ương đại lục, trong Vấn Đạo tông, tông chủ, tám vị trưởng lão, thậm chí Đái Bất Phàm đều có danh khí lớn hơn so với nàng rất nhiều.

Nhưng thanh danh không hiện, không có nghĩa nàng không có thực lực, phàm là người gặp qua nàng xuất thủ, đều không thể không cảm thấy nhận biết về tu hành của mình bị lật đổ.

Vừa lúc giáo chủ thấy qua tình cảnh Vân Chi xuất thủ, hái trăng bắt sao, điên đảo âm dương, tiện tay trấn áp cường địch, quả nhiên cảm thấy ba ngàn năm đạo hạnh của mình đều tu đến trên thân chó.

Giáo chủ tung ra một cước đạp lăn phó giáo chủ, đây là thời điểm liều mạng sao:

- Ngươi chưa thấy qua nàng xuất thủ, không biết được nàng đáng sợ, nghe ta, tranh thủ thời gian chạy, chạy chậm, Bất Hủ tiên nhân đều cứu không được ngươi.

Hắn có thể lên làm Giáo chủ của Bất Hủ giáo, không đơn thuần là bởi vì hắn thành tín nhất với Bất Hủ tiên nhân, tu vi mạnh nhất, càng quan trọng hơn là hắn đầy đủ cẩn thận, biết rõ thời điểm nào nên liều mạng, thời điểm nào nên đào mệnh, thời điểm nào nên nhận mệnh.

Cứng đối cứng cùng Vân Chi, đó không gọi liều mạng, gọi là nhận mệnh.

Giáo chủ đánh tới Sơn Hà đỉnh từng đạo ấn ký cổ lão mà huyền diệu, ngăn cản Vân Chi lao ra.

Phó giáo chủ còn chưa bao giờ thấy qua Giáo chủ lộ ra dáng vẻ thất thố như vậy, hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, truyền âm cho tất cả cao tầng, hạ xuống tử lệnh, mau chạy trốn, chuẩn bị đi đến tổng bộ.

Bất Hủ giáo đều có chuẩn bị về tình huống chính đạo đánh lén, chế định kỹ càng hồ sơ cùng con đường trốn chạy, còn tiến hành diễn luyện nhiều lần, các cao tầng tương đối quen thuộc đối với chuyện này.

Thời gian trong nháy mắt, các cao tầng Bất Hủ giáo đã chạy đến cái bóng cũng không thấy.

Giáo chủ thi triển đại thần thông ba đầu sáu tay, hai tay đánh ra ấn ký, tiếp tục gia cố phong ấn của Sơn Hà đỉnh, bốn tay khác thì làm cho ý thức những người khác bên trong Sơn Hà đỉnh trở về vị trí cũ.

Trên Sơn Hà đỉnh ngày càng càng nhiều vết rách, tốc độ phong ấn còn đuổi không kịp tốc độ vết rách xuất hiện.

Gặp tất cả mọi người đều thành công chạy trốn, Giáo chủ nới lỏng một hơi, chặt đứt liên hệ với Sơn Hà đỉnh, phun ra một ngụm tinh huyết, đây là phản phệ đến từ bản mệnh pháp bảo.

Khí tức của hắn cấp tốc rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Giáo chủ không để ý tới nhiều như vậy, xoay người bỏ chạy.

Oanh ——.

Sơn Hà đỉnh nát bấy, nổ tung để toàn bộ tổng bộ đất rung núi chuyển.

Vân Chi đi ra từ bên trong Sơn Hà đỉnh, mặt không biểu lộ, như là một tôn nữ Võ Thần trong truyền thuyết thượng cổ, thần thánh không thể xâm phạm.

Nàng cúi người, đầu ngón tay hai động, quét qua tinh huyết Giáo chủ lưu lại, bóp tay tính toán, trong mắt hiện ra một tia hàn mang.

- Phương hướng kia.

Trong tay nàng ngưng kết ra một tia sáng trắng đầy nóng bỏng, như thiên lôi huy hoàng tru hết tà ác.

Thiên lôi sáng chói vèo một tiếng bay về phía Giáo chủ, Giáo chủ không nghĩ tới cho dù đã chạy nhanh còn có thể bị Vân Chi phát hiện, hắn muốn né tránh lại không kịp, đầu vai bị đánh ra một tia máu tươi.

- Kim thiền thoát xác!

Chiêu thức bảo mệnh của Giáo chủ cũng không ít.

Khi Vân Chi gặp phải, chỉ còn lại một thân thể tàn phế của Giáo chủ.

...

Giáo chủ thất tha thất thểu trở lại tổng bộ được chuẩn bị từ trước, không cần tiền mà nhét đan dược tục mệnh vào bên trong miệng, cưỡng ép cắt đứt liên hệ với Đoạn Sơn Hà đỉnh, thi triển bí pháp kim thiền thoát xác, hai vòng đả kích, không có mấy trăm năm tĩnh tu là không thể khôi phục lại được.

Những thứ này còn dễ nói, quan trọng nhất chính là Sơn Hà đỉnh.

Đó là bảo đỉnh dùng sức lực của toàn giáo phái luyện chế, tiêu hao thiên tài địa bảo có thể bằng Đại Hạ hoàng triều thu thuế mười năm.

Chí bảo như thế cứ như vậy rơi vào trong tay Vấn Đạo tông.

- Ngài cảm giác thế nào?

Phó giáo chủ quan tâm hỏi, hắn vừa rồi nhìn thấy Vân Chi xuất thủ, sợ hãi không thôi, nếu đổi thành mình, thi thể đã sớm lạnh, cũng chính là Giáo chủ có bản lãnh lớn, còn có thể sống được.

- Không chết được.

Giáo chủ cũng lòng còn sợ hãi.

- May mắn chúng ta có dự án, sớm chuẩn bị chỗ ẩn thân, ngăn cách nhân quả, Vân Chi tìm không thấy, nếu không tứ đại Ma giáo đã đổi thành tam đại Ma giáo.

- Sơn Hà đỉnh vỡ vụn, khảo nghiệm thứ ba cứ kết thúc như vậy đi, nhìn hiện tại ai là người đứng hạng nhất.

Tiên nhãn phát ra một màn sáng, phía trên thình lình viết một cái tên.

Thứ nhất, Lục Dương.

- Hả?

Bình Luận (0)
Comment