Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1102 - Chương 1102: Cũng Nhịn Không Được Nữa Cổ Tà.

Chương 1102: Cũng nhịn không được nữa Cổ Tà. Chương 1102: Cũng nhịn không được nữa Cổ Tà.

Hỏa hoạn tới đột nhiên, Cổ Tà thấy tình thế không ổn, nếu bị thiêu chết ở bên trong đây, cũng sẽ không cần nói chuyện gì hiếu đạo.

Mà hắn hiện tại là phàm nhân, không thể thi triển pháp lực.

Chờ hỏa hoạn dập tắt hoặc là được người cứu là không còn kịp, muốn sống sót, chỉ có một biện pháp, hắn khẽ cắn môi, điều chỉnh tư thế, nhảy xuống từ đỉnh vựa lúa.

Vận khí không tệ, chẳng qua gãy xương chân.

Một ngày sau, Cổ Tà nằm dưỡng thương, không còn ham sống, trong nhà không có một người chiếu cố hắn, hắn thậm chí không có tư cách nằm ở trên giường, chỉ có thể nằm trên nệm cỏ, lấy chiếu che.

- Nhi tử, ngươi còn tốt đó chứ?

Cổ phụ nhìn như quan tâm hỏi.

Trong lòng Cổ Tà tự nhủ ta đều nằm ở chỗ này, ngươi còn hỏi có tốt hay không, nếu không phải ngươi phóng hỏa, ‌ta có thể bị thiêu chết?

Nếu như nơi này là hiện thực, hắn đã sớm giết chết ‌ Cổ phụ thật nhiều lần, nhưng bây giờ là giai đoạn khảo nghiệm, khảo nghiệm là hiếu đạo, hắn chỉ có thể đè xuống lửa giận trong lòng, cưỡng chế vui cười:

- Phụ thân, ta không sao.

Cổ phụ nhẹ nhàng thở ra:

- Ta nói không cần nhờ Lang Trung kê đơn thuốc, thật lãng phí tiền, ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ thân thể đã tráng kiện, không cần ăn dược cũng có thể tốt lên.

- Phụ thân nói rất đúng.

Lúc ăn cơm, mẹ kế Cổ Tà thì thầm nói:

- Lúc nào mới có thể tốt đây, trong nhà cũng không thể nuôi một phế nhân.

Sau ba tháng, Cổ Tà cuối cùng khỏi hẳn, có thể xuống đất làm việc.

Lại qua ba tháng, Cổ phụ tìm tới Cổ Tà, nói bên trong nhà người khác đều có nước sạch dùng, nhà bọn hắn không có, liền muốn đào một cái giếng.

Chuyện này tự nhiên rơi xuống trên đầu Cổ Tà, Cổ phụ và Cổ mẫu cùng không nở để đệ đệ Cổ Tà làm việc.

Cổ Tà có khí lực rất lớn, thở hổn hển vung xẻng, chỉ tốn có nửa ngày đã đào ra cái giếng sâu ba bốn mét.

Cổ Tà vừa muốn nghỉ ngơi một chút, liền có một xẻng đất rơi xuống trên đầu của hắn, hắn ngẩng đầu một cái, phát hiện là phụ thân cùng đệ đệ đang lấp hố.

- Các ngươi muốn làm gì, ta còn ở phía dưới.

Phụ thân cùng đệ đệ mắt điếc tai ngơ, tăng nhanh tốc độ lấp hố, muốn chôn Cổ Tà dưới đất.

Cổ Tà giận dữ, đây là không còn giả vờ nữa.

May mắn thay khi hắn đào giếng đã tạo ra mấy cái hố nhỏ làm thang vách bên cạnh giếng, hai ba lần công phu, liền giẫm lên hố nhỏ nhảy ra bên ngoài giếng, điều này làm cho Cổ phụ và Cổ đệ giật nảy mình.

Cổ Tà đầy bụi đất quát hỏi:

- Các ngươi ‌ đang làm gì?!

Cổ phụ rất nhanh trấn ‌ định lại:

- Chúng ta không biết ngươi ở phía dưới.

Cổ Tà căm hận nhìn Cổ phụ ‌một cái, nếu không phải khảo nghiệm, hắn chắc chắn sẽ vùi cả nhà này vào trong đất.

Thời gian trôi qua, Cổ Tà giống như quên đi hai lần nguy cơ sinh tử cùng gia đình làm khó dễ, đối với‌ phụ mẫu thì kính cẩn nghe theo, đối với đệ đệ thì từ ái, đáng tiếc phụ thân bệnh nặng, chung quy trị không hết, đệ đệ ở rể, đi vào bên trong thành, không còn có liên lạc qua gia đình.

Thời gian dần trôi qua, Cổ Tà lộ ra cực kỳ hiếu thuận, là đại hiếu tử tiếng lành ‌ đồn xa trong thôn.

Sau này sự hiếu thuận của Cổ Tà truyền đến huyện thành, tri huyện khen ngợi, đề bạt hắn làm bộ khoái.

Cổ mẫu chẳng biết lúc nào lại có thói quen đánh bạc, Cổ Tà làm bộ khoái, nhiều lần niêm phong sòng bạc nhìn thấy Cổ mẫu, đều một mình thả chạy.

Sau này chuyện này bị tri huyện biết được, bãi miễn Cổ Tà.

Cổ Tà thuận lợi kết hôn sinh con, cùng Cổ mẫu sinh hoạt chung một chỗ, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Cổ mẫu đánh bạc, đền hết gia sản, lúc ấy đang vào mùa đông, trong nhà không Cổ Tà có tiền tài, thức ăn cũng không đủ cho‌ tất cả mọi người ăn.

Thê tử thương lượng với Cổ Tà: - Nhi tử không có thì có thể sinh thêm, mẫu thân chỉ có một, chôn nhi tử đi.

Cổ Tà đồng ý với suy nghĩ của thê tử, hai người chọn một buổi tối đi đào hố, còn không có đào bao sâu, cũng cảm giác cái xẻng đụng phải cái gì.

- Một cái bình?

Hai vợ chồng mở bình ra, phát hiện trong bình ánh vàng rực rỡ, đều là hoàng kim.

Hai người vui mừng, có bình hoàng kim này, không chỉ không cần chôn nhi tử, cả nhà bọn hắn đều có thể trở thành phú hào xa gần nghe tiếng.

Thê tử quỳ trên mặt đất, cho rằng là hiếu đạo của hai người cảm động thượng thiên.

Có bình vàng thỏi, một nhà của Cổ Tà rất nhanh đã trôi qua sinh hoạt giàu có, ở một căn nhà lớn, Cổ mẫu an hưởng tuổi già, đột ngột mất.

Nửa năm sau, chủ nhân của bình vàng tìm tới một nhà Cổ Tà, yêu cầu trả hoàng kim, một vò vàng thỏi kia sớm đã bị một nhà Cổ Tà tiêu sạch sẽ, căn bản không trả nổi.

Cổ Tà vào tù.

Huyễn cảnh kết thúc.

Cổ Tà tỉnh táo lại, phát hiện mình là người tỉnh lại cuối cùng, đám người Cố Quân Diệp sớm đã tỉnh lại.

Đái Bất Phàm thấy Cổ Tà tỉnh lại, nhẹ ‌ nhàng lắc đầu:

- Ngươi thất bại.

- Ta thất bại rồi?

Cổ Tà kinh ngạc, hắn đang êm đẹp ‌ sao lại thất bại, hắn hiếu thuận có thể là mười dặm tám hương đều biết.

- Không nói người nhà của ngươi nhiều lần ‌ mưu sát ngươi, ngươi còn cung kính có thừa với bọn hắn.

- Chỉ nói mẹ kế ngươi nhiều lần đánh bạc, ngươi không những không ngăn lại, còn làm việc thiên tư trái pháp luật, chớ đừng nói chi ngươi đến sau này‌ muốn mai táng nhi tử, cấu thành tội cố ý giết người nhưng bỏ dở, còn có ngươi dùng hoàng kim đào được để mẹ kế ngươi an hưởng tuổi già, đến mức không có cách nào trả lại hoàng kim, cấu thành tội xâm chiếm tài sản của người khác.

Bình Luận (0)
Comment