Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1128 - Chương 1128: Tiên (2)

Chương 1128: Tiên (2) Chương 1128: Tiên (2)

Rõ ràng là là thượng cổ ngũ tiên, lại là Càn Đế, Ngu Đế, quốc sư, Tiên Nhân cũng không ít, sao lại thế gian Vô Tiên.

- Ta nói tới tiên, cũng không phải là nói tu sĩ ngưng kết ‌đạo quả.

- Liên quan tới điểm này, ‌ tiên tử tiền bối có thể lý giải.

- Tiên giả, bất lão Bất Hủ, bất sinh bất diệt, không có‌ thọ nguyên hạn chế, Tiêu Dao ở giữa thiên địa, không bị bất kỳ quy tắc gì trói buộc, đây là nội dung《 Thánh Nhân Ngôn 》, cũng là định nghĩa ‘Tiên’ ban đầu, thời gian xuất hiện còn phải sớm hơn đám người Cửu Trọng tiên.

Bất Hủ tiên tử xuất hiện từ trong thân thể Lục Dương, hiện thân thuyết pháp:

- Vân nha đầu nói không sai, đây là ‌ định nghĩa về Tiên ban đầu, sau này chúng ta dần dần lục lọi ra ‘hình thức ban đầu của đạo quả’ ‘Đạo quả’, liền gọi tu sĩ ngưng tụ đạo quả là Tiên Nhân.

Lục Dương theo bản năng gật đầu, bỗng nhiên ý thức được trong lời ‌ nói của Bất Hủ tiên tử có chỗ gì không đúng:

- Nguyên lai là như thế này..... Đợi lát nữa, tiên tử ngươi mới vừa rồi là nói 'Chúng ta lục lọi ra hình thức ban đầu của đạo quả cùng đạo quả '?

- Đúng thế, đạo quả hình thức ban‌ đầu chính là vật liệu mà thượng cổ ngũ tiên chúng ta chỉnh ra.

- Ngươi còn nhớ rõ bản thể Tuế Nguyệt Tiên là Kiến Mộc chứ, thực lực của hắn tương đương với Độ Kiếp kỳ.

- Ngươi cho rằng vì cái gì khi ta là Luyện Khí kỳ hắn là Độ Kiếp kỳ, ta là Nguyên Anh kỳ, hắn vẫn là Độ Kiếp kỳ, ta đến Độ Kiếp kỳ hắn vẫn là Độ Kiếp kỳ, ‌ là hắn không nguyện ý thu hoạch được hình thức ban đầu của đạo quả sao?

Lục Dương mơ hồ ý thức được một khả năng kinh thế hãi tục nào đó, nhưng vẫn hỏi theo ý của Bất Hủ tiên tử:

- Vì cái gì?

Bất Hủ tiên tử cười hắc hắc:

- Bởi vì chỉ dựa vào một mình hắn thôi diễn không được hình thức ban đầu của đạo quả, chờ đến chúng ta đến Độ Kiếp kỳ, năm người chúng ta hợp lại, mới có thể thôi diễn xuất hình thức ban đầu của đạo quả.

- Đương nhiên, chủ yếu là dựa vào ta, mấy người Ứng Thiên Tiên bọn hắn đơn thuần là đầu đường xó chợ.

- Chúng ta lúc ấy mân mê xuất hình thức ban đầu của đạo quả, đạo quả, chờ đến thời điểm đặt tên, cảm thấy 'Tiên’ chữ này không tệ, liền đặt tên cho tu sĩ có được đạo quả là Tiên Nhân.

Lục Dương hít sâu một hơi, không ngờ tiên tử ngươi còn là người đặt nền móng cho hệ thống tu luyện.

Mà trình độ đặt tên cũng không tệ, Lục Dương còn tưởng rằng Bất Hủ tiên tử sẽ đặt tên như là ‘Vô địch kỳ’ loại hình.

Bất Hủ tiên tử còn nói thêm:

- Dựa theo tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc về định nghĩa ‘Tiên’, thế gian xác thực không người nào có thể xưng là Tiên.

Lục Dương cảm thấy sau này mình có nên tôn kính Bất Hủ tiên tử một chút, đây cũng là người đặt nền móng cho đạo quả, lại là người sáng lập Phật Môn.

- Há, Tiên Nhân cái tên này là Ứng Thiên Tiên đặt, ta gọi ‘Vô địch kỳ’ ‘Đậu đậu kỳ’ đều bị bọn hắn nhất trí bác bỏ.

Bất Hủ tiên tử tức đến dậm chân:

- Nếu bản tiên đã bỏ ra nhiều công sức, dùng cái tên của bản tiên nghĩ ra để đặt cho cảnh giới có vấn đề gì chứ, bọn hắn còn phản đối, thật sự là đáng giận.

Lục Dương: - ...

Tiên tử ngươi không cần nói ra thêm hai câu sau cũng đâu có chết ai....

Lục Dương đến cùng vẫn là được tằng rất nhiều kiến thức khi đi cùng Bất Hủ tiên tử, sau khi biết được lịch sử kinh thiên chấn kinh Cổ Kim, rất nhanh đã bình phục tinh thần, vẫn như cũ lựa chọn làm tu luyện từng bước.

Hắn cách tiên còn rất xa, không đi nghĩ chuyện xa như vậy.

Tu hành không tuế nguyệt, thời gian thấm thoắt, ngày tháng thoi đưa, trong nháy mắt, Lục Dương tu luyện đã nửa canh giờ.

- Lão Lục, đi ‌ ra ngoài chơi không?

Mạnh Cảnh Chu không thể gặp Lục Dương tu luyện, hào hứng đi vào Thiên Môn phong cổ động Lục Dương đi ra ngoài chơi, thực sự đáng giận đến cực điểm.

Cũng may Lục ‌ Dương tâm như lão phật ngồi thiền, không vì bên ngoài mà lay động.

- Đi Đông Hải chơi.

- Đi.

Lục Dương nhảy dựng lên từ trên tảng đá lớn.

Đạo tâm hắn không kiên, bị Mạnh Cảnh Chu mê hoặc, một người kế ‌ tục tu hành như vậy ngã xuống , khiến cho người ta bóp cổ tay thở dài.

- Bất quá ngươi làm sao chợt nhớ tới đi Đông Hải.

Lục Dương không hiểu, dù sao cũng nên có lý do mới đúng.

- Không phải Lão Mã là Long Mã nhất tộc, quê quán ở Đông Hải à, nó muốn trở về thăm người thân, ta đương nhiên là đồng ý.‌.

- Ta nghĩ Lão Mã đi Đông Hải, hai ta chẳng phải có thể mượn cơ hội này cùng đi Đông Hải, vừa hay hai ta đều chưa đi qua Đông Hải bao giờ.

- Hảo huynh đệ.

Lục Dương rất cảm động, đi ra ngoài chơi loại chuyện tốt này Lão Mạnh một mực không có quên mình.

Trên thực tế Mạnh Cảnh Chu đi Đông Hải còn có một nguyên nhân.

Mấy ngày nay một mực có người xưng hô hắn là độc thân mạnh nhất, còn cổ vũ hắn bảo trì tiền đồ vô lượng - độc thân, hắn da mặt mỏng, không chịu nổi lời khen như thế nên muốn đi bên ngoài tránh, tìm kiếm thanh tĩnh.

Đông Hải là chỗ tốt, cách khá xa, không có người quen.

Loại chuyện này cũng không cần phải nói với Lục Dương, miễn cho Lục Dương cũng khen mình, nếu không thì hắn ra cửa còn có ý nghĩa gì nữa.

- Chỉ có hai chúng ta?

- Đang chuẩn bị gọi ba người Đào sư muội bọn hắn, dù sao khó có được đi đâu xa nhà một chuyến.

Bình Luận (0)
Comment