- Nghe nói Lục Dương đạo hữu sư tòng Bất Ngữ đạo nhân, pháp thuật cùng kiếm pháp siêu quần, có thể đối đầu với Lục thiếu giáo chủ, còn làm qua hai lần Tông chủ đại diện, có thể nói là tiền đồ vô lượng, không biết có bao nhiêu tu sĩ trong Đế Thành xem ngươi làm tấm gương.
Lục Dương khiêm tốn nói:
- Điện hạ khách khí, đều là nỗ lực bản thân ta, không có quan hệ gì với sư phụ.
Khóe mắt Nhị hoàng tử co quắp một chút, không biết làm sao đáp lại lời này.
- Nghe nói điện hạ lần này tới Đông Hải, là vì tìm kiếm trường sinh tiên dược, không biết phải chăng có manh mối?
Nhị hoàng tử cười nói:
- Mới vừa bái phỏng Bồng Lai đảo chủ, theo chỗ của hắn nghe được mấy bí văn, có khả năng tồn tại trường sinh tiên dược.
- Chúng ta cũng quan tâm thân thể Thánh thượng, nếu như có nhu cầu, chúng ta có thể giúp điện hạ tìm kiếm tiên dược.
- Ta xin nhận ý tốt của Lục Dương đạo hữu, chẳng qua là tiên dược sinh trưởng trong hoàn cảnh hà khắc, nếu các ngươi xảy ra chuyện, chỉ sợ không tiện bàn giao với Vấn Đạo tông.
- Không ngại, đệ tử Tiên môn chúng ta đều có thủ đoạn bảo mệnh, điện hạ không cần phải cho lo lắng an nguy của chúng ta.
Nói đến nước này, Nhị hoàng tử cũng không lại nói cái gì mà đám người Lục Dương không giúp một tay.
- Vậy thì đa tạ ý tốt của chư vị.
Đám người Lục Dương nhận lời mời của Nhị hoàng tử, chủ động lên thuyền.
- Ba chiếc thuyền này phí tổn không thấp nha, xem ra điện hạ chuẩn bị hết sức đầy đủ để tới Đông Hải tìm dược.
Nhị hoàng tử lộ ra dáng vẻ lo lắng, thở dài nói:
- Đại ca tuy nói không có ý tranh đoạt đế vị, nhưng ai cũng không biết hắn nói thật hay nói dối, lão tam cũng nhìn chằm chằm vài đại vị thiên hạ.
- Phụ hoàng chính là trụ cột của Đại Hạ, nếu như ngài ấy ngã xuống, tất nhiên sẽ dẫn phát đế vị chi tranh, kéo Đại Hạ vào cục diện rối loạn.
- Ta tuy không có ý tranh đoạt đế vị, cũng không muốn nhìn thấy thủ túc tương tàn, lúc này mới ra biển tìm dược, nếu như chuyến đi Đông Hải lần này có thể tìm được trường sinh tiên dược, kéo dài tuổi thọ cho phụ hoàng, ba chiếc thuyền cũng không coi vào đâu.
- Ta từng gặp Đại hoàng tử hai lần, nhìn dáng vẻ của hắn, không giống dáng vẻ để ý đến đế vị.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đã gặp Đại hoàng tử Khương Quần một lần trong Thanh châu thịnh, khi đó hắn dùng tên giả Hạ Quầng, là phụ tá của Châu mục Thanh châu.
Mà khi Vấn Đạo tông tổ chức khánh điển, Đại hoàng tử cũng đại biểu Đại Hạ xuất hiện.
- Có người nói đại ca giấu tài, âm thầm súc tích lực lượng, càng có tin đồn, nói thọ nguyên phụ hoàng đã không còn nhiều là có chút quan hệ với đại ca.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu liếc nhau, xem ra chuyện trong Đế Thành còn muốn phức tạp hơn bọn hắn tưởng tượng.
Nhị hoàng tử bỗng nhiên ý thức được đề tài này có chút nặng nề, hắn nói cũng hơi nhiều, đây không phải là chuyện mà đám người Lục Dương biết được, chuyển đổi tâm tình, cười nói:
- Được rồi, nói chuyện này để làm gì, Đông Hải cảnh biển bao la, hà tất đi nghĩ những chuyện bực mình này.
Thuyền lớn giương buồm xuất phát, bầu trời xanh thẳm cùng biển cả thâm thúy ngay giờ phút này giống như giao hòa, tạo thành cảnh đẹp Thiên Hải dính liền một màu không có khe hở. Trên mặt biển, ánh nắng như mảnh vàng vụn vung vãi, sóng nước lấp loáng, chiếu rọi ra thế giới bóng mờ chói mắt óng ánh khắp nơi, nhìn lâu quả thật có thể thư giãn tâm tình.
Bất quá Lục Dương không có cảm giác gì về cảnh đẹp của Đông Hải, trong đầu hắn hiện tại đều là nước biển của Đông Hải, còn có một đầu mỹ nhân ngư cấp bậc Tiên Nhân đang chạy tán loạn.
- Chẳng lẽ vị này là Lục Dương tiểu hữu?
Một lão giả xuất hiện bên cạnh Lục Dương, lặng yên không một tiếng động.
Trước đó Lục Dương nhìn Nhị hoàng tử xa xa xuống thuyền, người hầu xung quanh đều là Hợp Thể kỳ, duy chỉ có tên lão giả này là hắn không biết, hoài nghi là Độ Kiếp kỳ. Hiện tại hắn nghe Bất Hủ tiên tử xác nhận, đối phương thật là Độ Kiếp kỳ.
- Ngài là?
- Lão phu Thương Minh Tử, từng có duyên giao thủ một lần với Vân Chi đạo hữu.
Lục Dương hiểu rõ, trách không được đường đường Độ Kiếp lão quái lại khách khí như vậy đối với mình, gọi mình là tiểu hữu, nguyên lai là bị Đại sư tỷ đánh qua.
- Vân Chi đạo hữu tu hành bất quá ngàn năm, cũng đã đi đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, thật sự là làm bộ xương già như ta xấu hổ.
- Thương Minh tiền bối nói đùa, không biết có bao nhiêu người đều hâm mộ một thân tu vi của ngài đây.
- Bất quá là thời gian chồng chất từ từ đi lên thôi, ngươi thân là sư đệ của Vân Chi đạo hữu, lại có thiên phú xuất chúng như thế, đại thế chi tranh này nhất định có một chỗ của ngươi.
Thương Minh Tử nhìn thấy Lục Dương hào hoa phong nhã, có chút cảm khái, sau đó chắp tay sau lưng, gật gù đắc ý rời đi.
- Nói thế nào?
Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi Lục Dương một câu, là truyền âm.
Lục Dương thở dài , giống như truyền âm đáp lời:
- Nhị hoàng tử quá muốn kết giao bằng hữu với chúng ta, nếu ta đoán không lầm, tiếp theo chúng ta có thể sẽ gặp tai nạn trên biển.
Cứ việc Nhị hoàng tử nỗ lực biểu hiện ra một bộ dáng không quan tâm đế vị, nhưng mới rồi hắn nói không xác định đại ca có tranh đoạt đế vị hay không, còn nói lão tam cũng nhìn chằm chằm đế vị.
Cái này nói rõ chính Nhị hoàng tử cũng ngấp nghé đế vị.
Mà hắn cùng Lão Mạnh một người là Tông chủ Vấn Đạo tông tương lại tiểu sư đệ của Vân Chi, một người là đại thiếu gia Mạnh gia.
Nếu có thể lôi kéo hai người bọn họ, đế vị này là chắc chắn đồ trong túi của hắn.
Biện pháp nhanh nhất phất triển tình hữu nghị, dĩ nhiên chính là gặp mặt một hồi nguy hiểm, sống sót sau tai nạn.
- Cũng không biết khi hắn biết hai chúng ta đều là người của Thiên Đình giáo, còn có dũng khí lôi kéo hay không.