Quả nhiên chuyện giống y như Lục Dương dự liệu, thuyền lớn chạy đến nửa đường, phong vân đột biến, sấm sét vang dội, thuyền lớn bị sóng biển nâng lên trăm mét cao, lại mãnh liệt rơi xuống, nện trên mặt biển.
Nếu không phải thân tàu có rất nhiều tầng trận pháp gia cố, đã sớm chia năm xẻ bảy.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ ta biết là kiểu này mà, hắn chỉ gặp được có ba tên Hợp Thể kỳ trên một chiếc thuyền này, còn không tính số lượng Hợp Thể kỳ trên hai chiếc thuyền khác.
Nhiều tu sĩ cấp cao như vậy tọa trấn, còn có thể đụng tới gió lốc đáng sợ như vậy, hiển nhiên là cố ý.
Phải biết Hợp Thể kỳ nắm giữ một bộ phận lực lượng quy tắc, tiêu trừ gió lốc trên biển bất quá là chuyện của một câu nói.
Tô Y Nhân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bảo vệ năm người Lục Dương, truyền âm nói:
- Cẩn thận, ta dùng thử lực lượng quy tắc tiêu trừ gió lốc, lại không có tác dụng, đây là có người ở sau lưng cố ý giở trò, mà lại là Độ Kiếp kỳ!
Tầng mây đen nhánh phá vỡ lỗ lớn, bóng người đen kịt xuất hiện ở trên không, bị mưa gió bao bọc, con mắt màu xanh biếc như giống như hổ phách u u sáng lên, giống như đến từ U Minh địa ngục.
Uy áp như ngục, thâm bất khả trắc, không thể lắc lư, không thể ngăn cản, đặt ở trong lòng tất cả mọi người.
- Quả thật là Độ Kiếp kỳ!
Tô Y Nhân đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới lần này ra cửa vận khí hỏng bét như vậy, đụng phải Độ Kiếp kỳ.
Đào Yêu Diệp cùng Man Cốt vừa nghe nói có Độ Kiếp kỳ, có chút bối rối, bọn hắn rất ít đi cùng Lục Dương ra cửa, chưa thấy qua đại tràng diện lớn như thế này.
Lục Dương bình chân như vại truyền âm cho mọi người, nói rõ lý do.
- Mọi người đừng hốt hoảng, đây đều là kế hoạch của Nhị hoàng tử, hắn vì thượng vị, muốn tạo ra một trận tai nạn để chúng ta nhận một món nợ ân tình của hắn.
- Nếu ta đoán không lầm, Thương Minh Tử tiền bối lúc này vừa hay không ở trên thuyền, đầu tiên là đám cường giả Hợp Thể kỳ nghênh địch, sau đó Nhị hoàng tử tới trấn an chúng ta, muốn chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng chung vượt qua thử thách, vì có sức thuyết phục, sẽ còn làm chính mình bị thương.
- Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thương Minh Tử tiền bối khoan thai tới chậm, cùng hắc ảnh đại chiến ba trăm hiệp, hắc ảnh không địch lại, đại bại mà về.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra đồng thời tức giận căm phẫn, cảm thấy Nhị hoàng tử quá phận.
- Bày trận nghênh địch!
Nhị hoàng tử hét lớn một tiếng, bá bá bá, mỗi một chiếc thuyền lớn đều có ba thân ảnh bay ra, đều là Hợp Thể kỳ.
Nhị hoàng tử lần này đi ra ngoài, có chín tên Hợp Thể kỳ đi theo.
Chín tên Hợp Thể kỳ này đều là thế hệ thân kinh bách chiến, đã sớm ngờ tới đến Đông Hải có thể sẽ gặp phải chiến đấu, sớm luyện tập qua rất nhiều lần.
Một cỗ sóng linh khí ẩn nấp mà mạnh mẽ tràn ra, đó là bọn họ đang đang bố trí trận pháp... Cửu Thiên Ứng Lôi Trận, trên đó khắc ấn phù lục chữ viết phức tạp huyền ảo, theo đầu ngón tay của hắn xẹt qua không khí, từng tia sáng hiện ra từ trong cơ thể, ngưng kết thành một tấm lưới to lớn, chín tên Hợp Thể kỳ riêng phần mình đứng ở một góc ô lưới, trong tay bấm pháp quyết dẫn động thiên địa nguyên khí.
Nhị hoàng tử thấy thế vội vàng chạy đến bên người Lục Dương, trấn an Lục Dương đám người:
- Các vị đạo hữu chớ hoảng sợ, chín tên Hợp Thể kỳ này có thể tạo thành Cửu Thiên Ứng Lôi Trận – có năng lực đối kháng Độ Kiếp kỳ, không sao đâu.
Coi như Nhị hoàng tử nói như vậy, nhưng Lục Dương dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đụng phải Độ Kiếp kỳ ra tay như thế nào không hoảng.
Hắn run rẩy mà hỏi:
- Thương Minh Tử tiền bối đâu?
Nhị hoàng tử lộ ra thần sắc hối hận:
- Mới vừa rồi lão nhân gia ông ta nói phát hiện một loài cá rất ít gặp, mong muốn bắt một đầu lên ăn, không nghĩ tới vừa qua đi không bao lâu, lại gặp Độ Kiếp kỳ tập kích!
Khi nói chuyện, Độ Kiếp kỳ thần bí ra tay, một điểm trận pháp ổn định dưới đáy thuyền lớn bị phá tan, một con sóng biển đập qua, bao gồm cả Nhị hoàng tử ở bên trong, mọi người bị xông ngã trái ngã phải, đứng cũng không vững.
- Thật không sao đâu à?
Mạnh Cảnh Chu nỗ lực nắm chặt một bên thuyền, thân hình lay động trái phải.
Nhị hoàng tử lộ ra thần sắc kiên nghị:
- Không sao đâu, ta coi như liều cái mạng này, cũng sẽ giữ cho chư vị an toàn.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu rất đỗi cảm động.
Nhị hoàng tử ngẩng đầu, nhìn hắc ảnh Độ Kiếp kỳ đang giao chiến, nghiêm nghị quát hỏi:
- Các hạ đến tột cùng là người phương nào, cô chính là Đại Hạ Nhị hoàng tử Khương Trúc, chẳng lẽ muốn đối địch với Đại Hạ ta sao.
Hắc ảnh Độ Kiếp kỳ cười lạnh, khinh thường nhìn Nhị hoàng tử, hiển thị rõ Độ Kiếp kỳ ngạo mạn.
- Dài dòng.
Hắc ảnh Độ Kiếp kỳ phun ra một chữ, Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy ngực một buồn bực, bay rớt ra ngoài, đụng vào buồng nhỏ trên tàu, phun hai ngụm máu, trâm gài tóc rơi xuống, tóc lung tung dán ở trên mặt, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, một trời một vực với hình ảnh trước đó
Lục Dương bình chân như vại truyền âm cho mọi người:
- Các ngươi nhìn, ta nói cái gì thì cái đó tới, Nhị hoàng tử vì tranh thủ đồng tình, khẳng định sẽ bị thương, ngươi đừng nói, hắn diễn vẫn rất thật.
- Nói không chừng vì không bại lộ diễn kịch, bị thương thật.
Mạnh Cảnh Chu bội phục nhìn Nhị hoàng tử đang thổ huyết.
- Vì đế vị, quả thật đủ liều, cảm nhận của ta về hắn thật sự phải thay đổi.
Đào Yêu Diệp cùng Man Cốt sùng bái nhìn Lục Dương, cho đến tận hôm nay phát sinh hết thảy, đều trong dự liệu của Lục Dương sư huynh.