Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1160 - Chương 1160: Hắc Vũ Tôn Giả (1)

Chương 1160: Hắc Vũ Tôn Giả (1) Chương 1160: Hắc Vũ Tôn Giả (1)

- Dám can đảm đả thương người!

Thương Minh Tử khoan thai tới chậm, gầm thét một tiếng, thi triển vô lượng Pháp Tướng, trong miệng đọc thầm chú quyết cổ lão, trong nháy mắt đã dẫn phát chỗ sâu trong biển cả cộng minh, nước biển quay cuồng giống như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, bắt đầu hội tụ ở xung quanh hắn, nước biển không cuồng bạo nữa, mà là tuân theo pháp tắc kỳ dị nào đó, dần dần ngưng tụ thành bộ dáng hình người to lớn.

Hai bên xảy ra đại chiến, hiển lộ các loại thần thông, dời sông lấp biển, dọa sợ Hải tộc ở phía dưới run lẩy bẩy.

- Thương lão, diễn không sai biệt lắm là được rồi, tiếp tục đánh nữa thuyền đều muốn giải thể.

Nhị hoàng tử âm thầm truyền âm cho Thương Minh Tử, Thương lão ra tay thật không có chừng mực, vừa rồi hắn bị thương không nhẹ.

Nhị hoàng tử đưa ra kế hoạch giống y như Lục Dương dự liệu, ngay cả bị thụ thương cũng là một khâu trong kế hoạch. Nhị hoàng tử thỉnh Thương Minh Tử chế tạo một bộ phân thân, khiến cho hắn cùng phân thân giao thủ, cuối cùng hạ gục phân thân.

Mà phân thân không thể có bất kỳ hình ảnh gì... Nếu có hình ảnh của một Hải ‌ tộc nào đó, sau đó đám người Lục Dương la hét muốn đi Hải tộc kia tìm phiền toái, chuyện sẽ bại lộ.

Dùng năng lượng Vấn Đạo tông và thân phận của Lục Dương, nói ‌ không chừng Vân Chi cùng Hãn Hải đạo quân hai vị Bán Tiên này hợp lại tới Đông Hải tính sổ sách cũng có thể.

Lúc này mới tạo hình tượng cho phân thân thành hắc ảnh.

Thương Minh Tử kinh ngạc, không biết Nhị hoàng tử đang nói cái gì:

- Phân thân còn chưa làm tốt đâu.

Hắn vừa rồi thật đi bắt cá mà.

Nhị hoàng tử: - ?

Hắn trong nháy mắt ý ‌thức được việc lớn không ổn.

Mẹ nó, sao lại có một Độ ‌ Kiếp kỳ thật khác tới đây?

- Phiền toái.

Hắc ảnh Độ Kiếp kỳ ‌ thừa dịp Thương Minh Tử phân thần, duỗi ra một đại thủ, bên trên bàn tay lớn trải rộng phù văn, có thể bẻ vụn hết thảy.

Cửu Thiên Ứng Lôi Trận bị bàn tay lớn bắt xuyên, năm người Lục Dương như là con gà con vậy bị bàn tay lớn bắt đi, Tô Y Nhân muốn cứu người, bị bàn tay lớn cùng nhau bắt đi.

Hắc ảnh Độ Kiếp kỳ bắt đi đám người Lục Dương, thời tiết khôi phục như thường, gió êm sóng lặng, giống như chưa từng xảy ra chiến đấu.

Nhị hoàng tử tê liệt ngồi dưới đất, hoàn toàn không có lạc quan khi sống sót sau tai nạn.

- Xong, tiểu sư đệ của Vân Chi, đại thiếu gia Mạnh gia bị bắt đi khi ở trên thuyền của ta, tung tích không rõ.

Đừng nói gì đến chuyện kế thừa đế vị, hắn hiện tại chỉ cầu Vấn Đạo tông cùng Mạnh gia đừng đến tận nhà đòi mạng đã cảm tại tổ tông phù hộ.

.

- Lục Dương sư huynh, chúng ta bị bắt đi cũng là một khâu trong kế hoạch sao?

Đào Yêu Diệp không xác định hỏi, bọn hắn bị nhốt bên trong thủy cầu, móng vuốt to lớn nắm lấy thủy cầu bay thật nhanh bên trên Đông Hải.

Lục Dương cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, chẳng lẽ Nhị hoàng tử còn muốn diễn ra cảnh anh hùng cứu anh hùng?

- Tiên tử, có thể nhìn ra lai lịch của bóng đen này không?

- Ừm? Đây không phải là Côn Bằng tộc sao?

Cho dù hắc ảnh nỗ lực che giấu chủng tộc của mình, nhưng vẫn bị Bất Hủ tiên tử liếc mắt xem thấu.

Lục Dương: - ..... .

Hắn cảm thấy Nhị hoàng ‌ tử không đến mức có năng lực lớn như vậy, mời thỉnh được Độ Kiếp kỳ của Côn Bằng tộc tới diễn kịch.

Lão tổ Côn Bằng tộc di chuyển với tốc độ ‌ cực nhanh, nhanh đến mức mọi người căn bản không có cách thấy rõ tình cảnh xung quanh.

Quang cảnh biến hóa, điện quang hỏa thạch, chỉ cần liếc mắt ra bên ngoài thôi cũng cảm thấy choáng váng.

Chợt mọi người cảm thấy dưới chân không còn, đoàn nước trói buộc mọi người tan biến, mọi người như sủi cảo y rơi trên mặt đất.

Cũng may độ cao không quá lớn, mọi người không có bị thương, chẳng qua ngã trái ngã phải, hình ‌ ảnh khó coi.

- Mặt đất này làm sao thô ráp như thế.

Man Cốt xoa cái mông nói.

- Không, đây không phải mặt đất, là tổ chim.

Thần sắc Lý Hạo Nhiên ngưng trọng, dưới chân bọn hắn là nhánh cây giăng khắp nơi, chỉ ‌ bất quá nhánh cây này to cỡ hai người, không biết là hái xuống từ trên loại cây nào.

Tổ chim càng lớn đến vô biên vô hạn, dài tới ngàn dặm, đám người Lục Dương coi như dùng toàn lực bay, cũng muốn bay cần một quãng thời gian mới có thể đến phần cuối của tổ chim.

Vẻ mặt Lý Hạo Nhiên hỏng bét, suy nghĩ về lời đồn không tốt:

- Ta nghe nói hung điểu thời kỳ Thượng Cổ vì dưỡng dục ấu điểu, sẽ ra ngoài bắt thức ăn cho ấu điểu ăn, mà tu sĩ thiên kiêu chúng ta hàng năm tu hành, một thân linh lực tinh túy đến mức độ không gì sánh kịp, là vật đại bổ, thích hợp nhất bị bắt tới nuôi ‌ dưỡng ấu điểu.

Man Cốt giật nảy mình, nhớ tới ghi chép bên trong tộc, chứng thực Lý Hạo Nhiên nói không giả:

- Man tộc chúng ta cũng ‌ có ghi chép tương tự, Thượng Cổ Man Tộc vì dưỡng dục con non, sẽ ra ngoài bắt thức ăn cho con non ăn, thích hợp nhất dùng để coi như thức ăn là đủ loại Hung thú thời kỳ Thượng Cổ, vì một thân linh lực tinh túy đến không có gì sánh kịp.

Mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn Man Cốt một chút, yên lặng rời xa Man Cốt.

Lý Hạo Nhiên thấy bầu không khí ngưng trọng, vội vàng nói bổ sung:

- Bất quá chuyện còn chưa tới mức độ không có cách xoay chuyển, ta còn nghe nói thượng cổ hung điểu vì rèn luyện ấu điểu, đều sẽ để ấu điểu vật lộn với tu sĩ bị bắt, dùng cái này rèn luyện ấu điểu , bình thường ấu điểu có tu vi tương đương tu sĩ, chúng ta chỉ cần chiến thắng ấu điểu, có khả năng chạy đi.

Một cơn gió đen thổi qua, mọi người run rẩy một thoáng, có loại cảm giác lạnh thấu xương.

Bình Luận (0)
Comment