Lão Long Hoàng mở ra phế tích, tiến vào một gian mật thất dưới đáy biển, bên trong mật thất trưng bày ba bộ thủy tinh, bên trong đó một bộ thủy tinh là trống không, đây là địa phương Ngao Nhã ngủ say.
Mặt khác, bên trong hai cỗ thủy tinh kia lẳng lặng nằm hai vị Long tộc hình người.
Lão Long Hoàng thôi động bí pháp, sinh ra cộng minh với đường vân phía trên thủy tinh.
Ong ong ong.
Theo cộng minh đồng bộ, thủy tinh như là đóa hoa nở rộ, hai vị Long tộc lão tổ ung dung tỉnh lại.
- Người nào đánh thức chúng ta, là Long tộc đang gặp nguy cơ sinh tử tồn vong?
Dựa theo tổ huấn, chỉ có Long tộc hiện thời đối mặt với thời khắc nguy cơ sinh tử tồn vong, mới có thể tỉnh lại bọn hắn.
Lão Long Hoàng cung kính nói:
- Hai vị Long tộc lão tổ, hiện tại cũng không có nguy cơ, chỉ là có một người muốn gặp hai vị lão tổ, lúc này mới thức tỉnh hai vị.
Hai vị lão tổ giận tím mặt:
- Hồ nháo, chúng ta là thân phận như thế nào há lại muốn yết kiến liền yết kiến!
- Là ta.
Ngao Linh lẳng lặng nhìn hai đầu Chân Long Độ Kiếp kỳ này.
- Ngươi ra sao...
Hai vị lão tổ vô ý thức răn dạy, nhưng khi bọn hắn quay đầu nhìn thấy Ngao Linh, biểu tình như gặp quỷ, dọa đến trái tim đều ngưng đập.
- Ngao Ngao Ngao Ngao Ngao Ngao Linh cổ tổ? !
Nói thật, nếu không phải sau khi nghe được nửa đoạn cuối, Lục Dương còn nghĩ hai người bọn họ đang kêu ngao ngao.
- Các ngươi có ý kiến?
Hai vị lão tổ vội vàng leo ra từ trong thủy tinh, cười làm lành:
- Cổ tổ ngài muốn gặp vãn bối, là vinh hạnh của vãn bối, nếu ai có ý kiến, vãn bối đánh chết hắn!
Nhìn hậu bối đều sinh long hoạt hổ như thế, tâm tình Ngao Linh không tệ.
Lão Long Hoàng cười tủm tỉm nói với hai vị lão tổ:
- Haị vị lão tổ, cổ tổ chỉ là muốn gặp haị vị, cũng không có ý khác, haị vị lão tổ có thể tiếp tục trở về ngủ.
Hai vị lão tổ nhìn hằm hằm lão Long Hoàng, biết được cổ tổ thức tỉnh, mẹ nó ai còn ngủ được?.
- Ta về trước Thiên Đình một đoạn thời gian, đợi ta gặp xong người quen, liền sẽ trở về.
Ngao Linh không có mỏi mòn chờ đợi tại Long tộc, mang theo Lục Thiếu giáo chủ rời đi.
Hãn Hải Đạo Quân thì lưu luyến không rời cáo biệt Ngao Nhã, mang theo mọi người Vấn Đạo tông trở về.
Hai đội nhân mã phân biệt ở Long cung, chờ rời đi Long cung, lại bắt đầu tụ hợp, Lục Dương thu hồi phân thân.
Ngao Linh nghe Bất Hủ tiên tử giảng rất nhiều chuyện, bên trong đó hơn phân nửa đều có quan hệ đến Vấn Đạo tông, nàng rất muốn đi nhìn một chút tông môn Bất Hủ tỷ tỷ khen không dứt miệng này.
Một bóng người xinh đẹp trở về, Lục Dương thấy thế liền vội vàng tiến lên hành lễ:
- Đại sư tỷ, ngài trở về, người này...
Vân Chi ngữ khí bình tĩnh:
- Đánh thành trọng thương, chạy.
- Tiểu sư đệ, còn có Ngao Linh tiền bối, hai người các ngươi đi theo ta một chuyến, nói cho ta một chút người giao thủ với ta đến tột cùng là ai.
Nàng muốn biết đây là Hoàng Đậu Đậu từ chỗ nào đụng tới.
Nhìn qua bóng lưng ba người đi xa, Hãn Hải Đạo Quân có chút mộng.
Cẩn thận nhớ lại chuyến đi đến Đông Hải, hắn đầu tiên là giúp Lục Dương diễn kịch, sau đó chịu một kích của Tiên Nhân, đến cuối cùng còn vô duyên vô cớ trở thành vãn bối của Lục Dương?
Theo lý thuyết, ta không nên đi ngang Đông Hải sao?
…
Bên trên hòn đảo không người, bốn thân ảnh đứng thành một vòng, mỗi một người đều ngồi trên đế ỷ.
Thực lực của bốn thân ảnh này rất kinh khủng, thực lực bình quân đến gần vô hạn Tiên Nhân.
Vân Chi lẳng lặng nghe xong Bất Hủ tiên tử, Ngao Linh cùng Lục Dương trần thuật, tâm bình khí hòa tổng kết.
- Cho nên nói, Thượng Cổ tứ tiên vốn định phục sinh tiên tử tiền bối, lại trời đất xui khiến không biết làm sao làm ra tiên tử tiền bối có được Tịch Diệt đạo quả?
- Mà người này rất có thể chính là Tiên Nhân tận lực ẩn tàng tin tức của Tân Hỏa vương triều?
Vân Chi mặt lộ vẻ cổ quái, lúc trước tiểu sư đệ đáp ứng thật tốt, tuyệt đối sẽ không tham gia chuyện Tân Hỏa vương triều.
Vừa mới qua đi một tháng, làm sao liền tìm được Tiên Nhân đang muốn ẩn tàng tin tức về Tân Hỏa vương triều rồi?
- Vân nha đầu, việc này thật không thể trách ta, sương mù bỗng nhiên bao phủ lại chúng ta, bản tiên cũng không biết vòng tay long văn lúc trước nhặt được là chìa khoá có thể mở ra long châu, chỉ biết đó là đồ chơi của Tiểu Linh, liền để Nhị đương gia nhặt.
Bất Hủ tiên tử vì Lục Dương mở rộng chính nghĩa, không nhắc tới một lời chuyện nàng và Lục Dương thừa dịp bóng đêm đi dò xét Tiên Chiến di chỉ.
Vân Chi không có gì ngoài ý muốn khi nghe lời nói của Bất Hủ tiên tử:
- Là ai dạy ngươi nói như vậy?
- Nhị đương gia.
Vân Chi lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Dương, không nói gì thêm.
Lục Dương cảm thấy không thể lại bàn chuyện cùng Bất Hủ tiên tử, rất dễ dàng khai hắn ra.
Ngao Linh ở bên cạnh ngồi một lời không nói nhìn một chút Bất Hủ tỷ bên trái tỷ, lại gõ gõ Vân Chi bên phải, ồ lên một tiếng.
- Quái sự, làm sao cảm giác hai ngươi có chút giống.