Khẽ múa qua đi, Diệp Mộng Âm mệt thở hồng hộc, lại cười rất vui vẻ.
Nàng có thể cảm nhận được tiến bộ của mình trên phương diện vũ đạo, mà lại là rất có tiến bộ.
- Đa tạ Lục Dương sư huynh chỉ giáo!
Nàng nghiêm túc khom người một bái, không dám có chút lười biếng.
Trải qua lần chỉ điểm này, giảm bớt nàng khổ tu mười năm, xưng hô một tiếng ‘Ân sư’ Đều không đủ.
Nhưng nàng vẫn có một chuyện không rõ, câu cuối cùng của Lục Dương ‘Người ở ngay đó, Ở nơi lửa đèn tàn’ đến tột cùng là có ý gì, thật là viết cho mình sao, nếu viết cho mình, cảm giác tiến vào khuê phòng lại biểu hiện ra không quá giống.
Chẳng lẽ nói Lục Dương sư huynh nhìn thiên phú vũ đạo của mình quá kém, rất thất vọng về mình?
Diệp Mộng Âm càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Bất Hủ tiên tử làm thơ tại Hà Hoa lâu, trong thời gian cực ngắn đã cấp tốc truyền khắp Đế thành, chính là những đại nho Hàn Lâm viện đều cực kì chấn kinh.
Thi từ hay không chỉ có thể danh truyền thiên cổ, càng quan trọng hơn là cái này còn có thể trở thành thủ đoạn tu hành của nho tu.
- Bài này mang theo lời văn còn tốt hơn Bất Ngữ lão tặc mấy phần, chỉ sợ tài học của Lục Dương không những dựa vào Bất Ngữ lão tặc, thiên phú liên quan tới nho tu của bản thân hắn thật rất kinh người.
- Pháp thuật thần thông, kiếm tu, nho tu... Phần thiên phú này còn ở phía trên Bất Ngữ lão tặc, ngoại giới đều truyền nói rằng hắn có tư chất thành tiên, lời đồn không giả a.
- Các ngươi chú ý câu nói trong đoạn dưới không ‘Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ.’
- Bên ngoài đồn rằng đây là viết cho một tiểu cô nương của Mị tông, lão phu ngược lại có cái nhìn khác biệt.
- Tăng huynh không ngại nói một chút?-
- Các ngươi chắc đã nghe qua không ít lời đồn liên quan tới Lục Dương, trong truyền thuyết các ngươi nghe qua lời đồn hắn có liên quan tới chuyện nam nữ không, một lần cũng không có đi, điều này nói rõ Lục Dương có khả năng không quan tâm chuyện nam nữ, bài ca này cũng không nông cạn như thế nhân nói tới.
- Cứ nhìn xuống câu nói này, ‘Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ', 'Người’ này rất có thể là chỉ chính hắn.
- Vậy câu nói này có ý là, Lục Dương trải qua thiên tân vạn khổ tu hành, muốn tìm kiếm cái gì nhưng thủy chung tìm kiếm không thấy, cuối cùng rốt cục có cảm ngộ, phát hiện hắn chỗ tìm kiếm đúng là bản tâm của mình.
- Ta gặp qua rất nhiều tu sĩ, sau khi bước vào con đường tu hành, bản tâm mất phương hướng, mặc dù tu hành có thành tựu, lại cho người một loại cảm giác ngơ ngơ ngác ngác, dẫn đến đến sau này tấn cấp không còn chút sức lực nào.
- Người trí tự biết rõ về mình, Lục Dương viết cảm ngộ tu hành vào lời văn này, là muốn điểm tỉnh đông đảo tu sĩ, để bọn hắn tự vấn tự xét lại, bài trừ tâm chướng.
- Ahhh, rất có khả năng có chuyện như thế thật, kẻ này có đại tài a.
Biệt thự Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử nhìn phần tình báo trên tay, ánh mắt sáng rực.
- Mưu cầu hoàng vị, không thể rời đi Lục Dương trợ giúp, là thời điểm tiếp xúc với hắn.
Nhị hoàng tử đến Đông Hải cũng không tìm thấy tiên thảo kéo dài thọ nguyên.
Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng kế hoạch của hắn.
Nếu như có thể đi Đông Hải tìm thấy tiên thảo, kéo dài tuổi thọ cho phụ hoàng, như vậy địa vị của mình trong lòng phụ hoàng sẽ lên cao, thậm chí có khả năng vượt qua đại ca, lập mình làm Thái Tử.
Nếu tìm không thấy tiên thảo cũng không sao, phụ hoàng có thể nhìn thấy mình hiếu thuận, so với đại ca cái gì cũng không làm, giống như là một ưu điểm.
Mà lại đi Đông Hải xác thực rất nguy hiểm, Long cung phát sinh hai vị Tiên Nhân đại chiến, có chút tác động đến hắn sẽ chết oan chết uổng, trải qua loại hiểm cảnh kia, phụ hoàng không có khả năng thờ ơ.
Cho nên hắn có tìm được tiên thảo hay không không quan trọng, quan trọng là hắn đi Đông Hải.
Mặc dù như thế, sau khi hắn trở về , chờ một năm, thân thể phụ hoàng ngày càng gầy gò, vẫn không thấy lập trữ, cái này để hắn khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
Trùng hợp lúc này Lục Dương đi vào Đế thành, dựa vào giao tình ở Đông Hải, hắn mời Lục Dương đến phủ một lần, giao lưu tình cảm, để Lục Dương giúp mình leo lên hoàng vị, đều là chuyện thuận lý thành chương.
Có rất ít người biết được, Nhị hoàng tử là một vị người có tâm tư kín đáo.
.....
- Ừm, lão nhị Hạ gia muốn mời bản tiên đi qua?
Sau khi Bất Hủ tiên tử thu được thiếp mời, cảm thấy Đế thành này thật đúng là náo nhiệt, mỗi ngày đều có thể thu được thiếp mời, loại trừ thiếp mời của lão nhị Hạ gia, còn có thiếp mời của không ít văn nhân mặc khách theo nhau mà tới, đều là mời nàng ngâm thơ làm thơ, đều dựa theo ý Lục Dương mà xin miễn.
- Thánh thượng, cần gọi là Nhị hoàng tử.
Lục Dương nhắc nhở, nếu ở ngay trước mặt Nhị hoàng tử gọi lão nhị Hạ gia, vậy thì chờ Nhị hoàng tử cho sắc mặt khó coi đi.
- A, vậy được rồi.
Bất Hủ tiên tử là một Hoàng đế hợp cách, biết nghe lời can gián, Lục Dương nói cái gì, nàng sẽ nghe cái gđóì.
- Vậy thì đi một chuyến đến trong nhà lão nhị Hạ gia đi.