Bất Hủ tiên tử thích địa phương náo nhiệt, trên thiếp mời nói, lão nhị Hạ gia sẽ thiết kế yến hội, mở tiệc chiêu đãi Lục Dương.
- Lại kêu theo lão Mạnh đi, hắn tương đối quen thuộc chuyện Đế thành, chúng ta đến trong nhà lão nhị Hạ gia... Nhị hoàng tử cũng không trở thành hai mắt đen thui.
Lục Dương nói, kém chút đã thuận mà gọi theo xưng hô của Bất Hủ tiên tử.
Mạnh Cảnh Chu biết được Nhị hoàng tử muốn mở tiệc chiêu đãi Lục Dương, nhíu mày, dựa theo sự hiểu rõ của hắn về Nhị hoàng tử, chỉ sợ yến hội lần này không chỉ đơn giản như ăn một bữa cơm.
Bất quá Tiên Nhân đã muốn đi, hắn cũng không dám cản trở, cùng lắm thì gặp được chuyện, hắn thay Tiên Nhân đỡ một chút.
Lần này Mạnh Cảnh Chu cũng không mang theo Mạnh Cảnh Ngọc, loại trường hợp này không thích hợp để Mạnh Cảnh Ngọc đi theo.
Yến hội của Nhị hoàng tử định ở ba ngày sau, ba ngày qua đi, Bất Hủ tiên tử mang theo Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đi tới yến hội.
Nhị hoàng tử tương đối coi trọng Lục Dương, yến hội cùng ngày, hắn tự mình ở cửa ra vào nghênh đón Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.
Hắn xa xa trông thấy hai người đi tới, chạy chậm đi qua, trên mặt mang theo ý cười nhiệt tình mà không quá phận, chắp tay nói:
- Hai vị, từ biệt từ Đông Hải, đã có một năm không thấy, rất là tưởng niệm.
Trên mặt Mạnh Cảnh Chu mang ý cười giống như hắn, chắp tay đáp lễ:
- Hoàng tử điện hạ khách khí.
- Mời vào bên trong.
- Mời.
Mục đích Nhị hoàng tử tổ chức yến hội đúng là bày tiệc mời khách cho Lục Dương, nhân vật mấu chốt đã đến, yến hội cũng thuận lý thành chương bắt đầu.
Có lẽ lo lắng yến hội không đủ náo nhiệt, Nhị hoàng tử còn mở tiệc chiêu đãi rất nhiều công tử ca, một phần nhỏ người Lục Dương nhận biết, càng nhiều thì là thấy đều chưa thấy qua, ý vị này là công tử ca Nhị hoàng tử mời tới không đều là người đồng lứa.
Ba người ngồi xuống, Nhị hoàng tử chủ động nói:
- Đã sớm nghe nói Lục Dương đạo hữu đến Đế thành, đáng tiếc ta quá bận rộn công vụ, không có cách chiêu đãi Lục Dương đạo hữu, hôm nay rốt cục rút ra thời gian nhàn rỗi, bày tiệc mời khách vì Lục Dương đạo hữu, mong rằng đừng nên trách.
- Lục Dương đạo hữu lại tạo ra danh tiếng trong Đế thành, không những khuất nhục tất cả thiên tài cùng tuổi của Đế thành, còn đến Hà Hoa lâu làm một bài thơ, dẫn tới đầy sảnh đường lớn tiếng khen hay, ngay cả các đại nho Hàn Lâm viện đều khen không dứt miệng bài thơ ngươi làm, tán thưởng bài ca này của ngươi có khả năng minh tâm kiến tính ().
(
Minh tâm là nhận rõ cái bản tâm hay bản tánh chân thật nói ở trên. Nghĩa là phải biết rõ cái tâm nào chân thật và cái tâm nào giả dối. Kiến tánh là ngầm nhận hay thấy rõ cái tánh chân thật của chính mình.)
- Đến, ta giới thiệu cho ngươi những người này.
- Vị này là cháu Thái Phủ Khanh, Hồng Quan Sơn.
- Vị này là con trai trưởng Đại đô đốc phủ, Khổng Đức.
- Vị này là...
Nhị hoàng tử giới thiệu qua từng người, bọn người Hồng Quan Sơn mang theo ý cười tự ngạo, thân phận của bọn hắn chính là sự kiêu ngạo của bọn họ.
Bất Hủ tiên tử đều chỉ lễ phép gật gật đầu, nàng không có hứng thú gì về thân phận của những người này, mà Thái Phủ Khanh cái gì, nàng cũng không biết những cái này là làm cái gì.
Mạnh Cảnh Chu ở một bên nghe, thần sắc khẽ biến, Bất Hủ tiên tử không hiểu ý vị phía sau những người này như thế nào, hắn xác thực rõ ràng.
Những người này dính đến các mặt Đại Hạ, quân đội, tài chính, trị an Đế thành các loại, nếu như đều có thể để Nhị hoàng tử sử dụng, chính là một cỗ lực lượng cực kỳ to lớn.
Đây là Nhị hoàng tử đang giới thiệu cho Lục Dương phía sau có bao nhiêu người ủng hộ hắn.
Bất Hủ tiên tử nghe được hơi không kiên nhẫn, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Khi ngươi giới thiệu bọn hắn vì cái gì đều nhắc đến phụ thân cùng gia gia của bọn hắn là ai, chính bọn hắn không nổi danh sao?
- Ngươi nhìn ta giới thiệu mình xem, chỉ cần ta nói ta là Lục Dương, người khác đều biết ta, đều không cần nói cái khác.
Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt bọn người Hồng Quan Sơn cứng ngắc, đâm chọt nỗi đau của bọn họ.
Vẻn vẹn vừa đối mặt đã nói bọn hắn chột dạ không thôi, năng lực nhìn rõ mọi việc này, quả nhiên là kinh khủng đến cực điểm, khó trách Nhị hoàng tử điện hạ cực lực lôi kéo Lục Dương.
- Mà bọn hắn có thân phận gì lại liên quan gì đến ta?
Bất Hủ tiên tử không hiểu hỏi, nàng đều không quan tâm những này người gọi cái gì, còn quản phụ thân cùng gia gia bọn họ là ai, làm cái gì sao?
Còn không bằng tranh thủ thời gian giới thiệu xong rồi mở yến hội.
Trong lòng Nhị hoàng tử hơi động, hắn không tin mình lần này giới thiệu Lục Dương xem không hiểu, Lục Dương lại nói không quan tâm thân phận của những người này, là muốn nói không nguyện ý tham gia trận cạnh tranh hoàng vị này sao?
Nhị hoàng tử thấy thế, dứt khoát không còn tiếp tục giới thiệu thế lực sau lưng mình, thuận theo ý Lục Dương bắt đầu mở yến hội.
Quá trình yến hội hết thảy bình thường, vũ nữ trợ hứng, ăn uống linh đình, uống rượu làm vui.
Vũ cơ dáng múa ưu mỹ, nhưng so với Diệp Mộng Âm thì chính là tiểu vu gặp đại vu, so với Bất Hủ tiên tử càng là xách giày cũng không xứng, Bất Hủ tiên tử không có gì hứng thú về khiêu vũ.