Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1295 - Chương 1295: Khai Sơn Phủ (2)

Chương 1295: Khai Sơn Phủ (2) Chương 1295: Khai Sơn Phủ (2)

- Hắn gọi Hạ Thiên, mặc dù tu vi không quá tốt, nhưng thắng ở đầu óc tốt, bây giờ đi theo ta lăn lộn.

Bất Hủ tiên tử bày ra giọng điệu đại vương sơn trại, Mạnh Cảnh Ngọc nghe mà cảm thấy lợi hại không thôi.

Mạnh Cảnh Ngọc nháy con mắt một chút, thanh tú động lòng người hô một câu ‘Hạ ca ca tốt’.

Hạ Đế hiện tại bắt đầu hối hận, làm sao quên chứ, đi theo Lục Dương tiểu tử này cố nhiên có thể tăng thêm kiến thức, nhưng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu quan hệ tốt như vậy, khẳng định thường xuyên tiếp xúc người nhà họ Mạnh.

Vậy mình làm sao bây giờ?

Lúc này vừa mới tiến vào đại môn Mạnh gia, liền đã thấp đi một đời.

Mạnh Cảnh Ngọc không có hứng thú gì với Hạ Thiên, nắm tay Lục Dương kéo vào thư phòng.

- Lục Dương ca ca, tiên sinh lưu lại bài tập để ta làm, là liên quan tới lịch sử Thượng Cổ, ngươi có thể dạy ta không, ca ca thường xuyên khen ngươi rất có kiến thức về lịch sử Thượng Cổ.

Mạnh gia quan tâm chú ý hài tử cần phát triển toàn diện, ở trong đó cũng bao gồm cả lịch sử.

Bất Hủ tiên tử nghe xong lời này, lúc này đáp ứng.

- Việc nhỏ. -

Bàn về lịch sử Thượng Cổ, ai có thể quen thuộc hơn nàng.

Mạnh Cảnh Ngọc là hài tử nghiêm túc hiếu học, trong thư phòng trưng bày đầy thư tịch chỉnh chỉnh tề tề, sách phong đều có chút ô uế, hiển nhiên là thường xuyên đọc qua, hoàn toàn không giống loại ném sách vào thư phòng để bụi bám đến đổi màu như Bất Hủ tiên tử.

- Cái đề này thì thế nào, từng có Thượng Cổ Tiên Nhân luyện chế Khai Sơn Phủ, xin hỏi nguyên nhân luyện chế là cái gì?

Nếu như là Lục Dương chân chính ở chỗ này, hắn sẽ uyển chuyển nói cho Mạnh Cảnh Ngọc, lịch sử Thượng Cổ không có cái gì tốt để nghiên cứu, học tập lịch sử cận hiện đại mới tốt. VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ

Nhưng bây giờ Lục Dương bị đoạt xá, Bất Hủ tiên tử sẽ chỉ giảng lời nói thật.

- Ngươi muốn hỏi cái này, vậy thì có chuyện...

Ngày thứ hai, tiên sinh tư thục lặng lẽ liếc nhìn tiểu bối Mạnh gia đứng ngồi không yên, hắn có tiếng xấu tính, nhận lý lẽ cứng nhắc, ai cũng không sợ.

- Hôm qua lưu lại bài tập quả thật có chút độ khó, nhất là liên quan tới lai lịch của Khai Sơn Phủ.

- Mọi người đều biết, Khai Sơn Phủ chính là một kiện pháp bảo Thượng Cổ, mặc dù uy lực kém xa Tiên Khí Khai Thiên Phủ, nhưng nổi tiếng không kém Khai Sơn Phủ.

Khai Sơn Phủ cùng Khai Thiên Phủ đều phi thường nổi danh, nhớ ngày đó tham gia khảo nghiệm nhập tông Vấn Đạo tông, hà linh từ trong sông lấy ra chính là lưỡi búa phổ thông, Khai Sơn Phủ cùng Khai Thiên Phủ.

- Liên quan tới lai lịch Khai Sơn Phủ, không có một bản cổ tịch có ghi chép minh xác, nhưng chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu sách báo ta để lại cho các ngươi nhóm, có thể suy đoán ra đáp án.

- Khai Sơn Phủ chính là do Thượng Cổ Tiên Nhân Ứng Thiên Tiên khi chưa thành tiên luyện chế.

- Theo ghi chép, thượng cổ tiên dân bị vây ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn, xuất hành khó khăn, bước đi liên tục khó khăn, khó mà liên lạc với bên ngoài, Ứng Thiên Tiên luyện chế ra một cây búa, bổ ra sơn nhạc, mở ra một con đường, thượng cổ tiên dân tôn xưng cây búa này là Khai Sơn Phủ.

Giọng nói của tiên sinh càng ngày càng lạnh lùng:

- Nhưng các ngươi xem các ngươi một chút, đều là nộp giấy trắng, đương nhiên, cũng có không giao giấy trắng, tỉ như Mạnh Cảnh Ngọc, đến đây, ngươi nói một chút ngươi viết là cái gì!

Mạnh Cảnh Ngọc thoải mái nói lên chuyện xưa hôm qua Bất Hủ tiên tử kể:

- Thời kỳ Thượng Cổ Ứng Thiên Tiên nghèo rớt mùng tơi, vì sinh kế, đào mở sơn nhạc, thu lấy phí qua đường, chắn lưỡi búa nằm ngang giữa đường, khi qua đường thì nói 'Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua từ đây, lưu lại tiền qua đường', cho tiền, Ứng Thiên Tiên mới có thể nâng lưỡi búa lên cho đi.

- Thượng cổ tiên dân liền xưng cây búa này là Khai Sơn Phủ.

- Đây là ngươi đọc sách học được?

Tiên sinh lộ ra thần sắc quái dị, đây là bản sách lậu nào dạy hư học sinh.

- Lục Dương ca ca đều nói như thế với ta, khẳng định không sai.

Mạnh Cảnh Ngọc có đầy đủ tín nhiệm với Lục Dương.

- Lục Dương? Ngươi gọi hắn đến, ta cùng hắn lý luận một phen!

Tiên sinh tự nhiên biết tên tuổi của Lục Dương, nhưng thanh danh Lục Dương là thiên tài tu hành, không phải là kỳ tài lịch sử, hắn bỏ bao công sức nghiên cứu lịch sử Thượng Cổ nhiều năm trời, há có thể sợ Lục Dương ở phương diện lịch sử Thượng Cổ.

Mạnh Cảnh Ngọc vội vàng mời Bất Hủ tiên tử tới.

- Lục Dương ca ca, tiên sinh nói ngươi hôm qua giảng không đúng.

- A, có chỗ nào không đúng?

Bất Hủ tiên tử buồn bực, nàng nhớ lầm rồi hả? Không nên nha, vết cắt này đều là nàng nghĩ cho Ứng Thiên Tiên.

Tiên sinh nói một lần đáp án tiêu chuẩn, đây cũng là đáp án mà giới học thuật nhận chứng phổ biến.

- Cái này không không sai biệt lắm với lời ta nói mà?

Tiên sinh tức đến dựng râu trừng mắt:

- Chênh lệch nhiều, Ứng Thiên Tiên trong miệng ngươi là thổ phỉ cản đường cướp bóc!

Bất Hủ tiên tử lý trực khí tráng hỏi lại:

- Sao lại thành thổ phỉ? Ứng Thiên Tiên vất vả dùng lưỡi búa đục xuyên sơn nhạc, tạc ra một cái thông đạo, tu luyện « Chủng Thụ quyết » trồng cây, không nên thu chút tiền?

- Ứng Thiên Tiên cũng không có khả năng nói cái gì núi này là ta mở!

Tiên sinh cảm thấy đây quả thực là đang chửi bới hình tượng Thượng Cổ Tiên Nhân.

Bất Hủ tiên tử càng thêm không hiểu:

- Ngươi không nói như vậy, người khác làm sao biết núi này là ngươi mở, làm sao cam tâm tình nguyện giao nộp?

Bình Luận (0)
Comment