Tiên sinh dạy học há to miệng, vốn định phản bác, nhưng lời đến khóe miệng lại không ra khỏi miệng.
Có vẻ như Lục Dương nói cũng có đạo lý.
- Khai Thiên Phủ thì giải thích thế nào, Ứng Thiên Tiên cũng không thể dùng búa bổ ra một con đường trên không trung, hô to ‘bầu trời này là ta mở', cũng thu lấy phí qua đường, đặt tên cho cây búa là Khai Thiên Phủ chứ’.
Tiên sinh dạy học nhớ tới nguồn gốc Khai Thiên Phủ, bất kể một bản cổ tịch Thượng Cổ gì cũng không có ghi chép vì sao Ứng Thiên Tiên đặt Tiên phủ là Khai Thiên Phủ, đây là bí ẩn làm học giả lịch sử Thượng Cổ bọn hắn bối rối, có rất nhiều quan điểm.
Có người nói Ứng Thiên Tiên từng dùng Tiên phủ bổ bầu trời, tách ra hỗn độn, phân chia âm dương, có người nói thời khắc Tiên phủ luyện thành, trên trời có dị tượng, vạn linh triều bái, còn có người nói Ứng Thiên Tiên nắm giữ búa này, có thể một lần nữa luyện hóa Thiên Địa, diễn hóa địa hỏa phong lôi.. các nhà sử học Thượng Cổ vì thế tranh luận không ngớt, một mực không có một người nào khẳng định, tất cả đều là suy đoán, không có chứng cứ.
- Bởi vì Ứng Thiên Tiên cảm thấy cái tên này rất đẹp trai, cái này còn muốn lý do gì à?
Bất Hủ tiên tử không hiểu nhìn tiên sinh dạy học.
Mặc dù nàng luôn luôn cảm thấy chiêu thức pháp bảo cái gì không cần cái tên quá loè loẹt, mộc mạc một chút mới tốt, như cái gì thuật Giả Chết, tiên tử quyền pháp cái gì, nhưng Ứng Thiên Tiên luôn luôn cảm thấy tên chiêu thức và pháp bảo đẹp trai hơn mới được, như cái gì Khai Thiên Phủ, Hỗn Độn lô, Hoàn Vũ chung.
- Buồn cười, Ứng Thiên Tiên là nhân vật bậc nào, lấy tên tất có thâm ý!
Tiên sinh dạy học hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Bất Hủ tiên tử, quả thực là hoang đường.
- Tỉ như Hỗn Độn lô trong truyền thuyết, cổ tịch ghi lại rõ ràng, Ứng Thiên Tiên từng dùng lô này luyện hóa hỗn độn, lúc này mới lấy tên Hỗn Độn lô.
- Ngươi nói Hỗn Độn lô à, đó là bởi vì bản tiên.
Bất Hủ tiên tử theo bản năng bại lộ thân phận, nói được nửa câu, cảm thấy không ổn, lâm thời đổi giọng.
- Đó là bởi vì Ứng Thiên Tiên dùng lò nấu qua một đầu Hỗn Độn, liền đặt tên gọi Hỗn Độn lô..
Hỗn Độn, một trong tứ hung Thượng Cổ, nổi danh cùng với Cùng Kỳ.
Bất Hủ tiên tử vẫn rất tưởng niệm Hỗn Độn lô, khi nấu cơm không dùng Hỗn Độn lô, luôn cảm thấy thiếu khuyết hương vị.
Tiên sinh dạy học chần chờ một chút, không có phản bác, hắn chợt nhớ, Ứng Thiên Tiên có vẻ như viết qua một bản « Nấu nướng bách khoa toàn thư », bên trong đó đề cập tới như thế nào nấu nướng Hỗn Độn, tựa như là nói thông được.
Chẳng lẽ trình độ đặt tên của Ứng Thiên Tiên thật sự thấp như vậy?
- Lục Dương, ngươi đã tự tin có mấy phần hiểu rõ về lịch sử Thượng Cổ, có dám theo ta đến Thái Học viện tiến hành một phen nghiên cứu thảo luận học thuật?
Tiên sinh dạy học tên Diệp Cốc, cũng không phải là người nhà họ Mạnh, mà là học giả lịch sử của Thái Học viện, hắn đến Mạnh gia làm tiên sinh tư thục, chỉ đơn thuần là Mạnh gia cho tiền công nhiều.
- Hiện tại?
- Hiện tại!
Diệp Cốc bị Bất Hủ tiên tử liên tiếp đả kích, muốn đi Thái Học viện tìm kiếm trợ giúp.
Lời vừa nói ra, các đệ tử Mạnh gia dưới đài lập tức hoan hô một mảnh.
Tiên sinh về Thái Học viện, liền mang ý nghĩa hôm nay không cần lên lớp.
Diệp Cốc hung hăng trừng đám oắt con này một cái, để người in tốt các bài tập sau đó phát ra, lập tức lại là một mảnh thê lương.
Hạ Đế không có đi trường tư thục, hắn chờ ở bên ngoài, sau đó nhìn thấy Lục Dương đi ra.
- Đây là muốn đi đâu?
- Đi Thái Học viện, người này cảm thấy ta rất có kiến thức về lịch sử Thượng Cổ, để ta đi Thái Học viện dạy một khóa.
Bất Hủ tiên tử vui vẻ rạo rực nói.
Ánh mắt Hạ Đế quái dị, Thái Học viện đều là một đám lão đầu thích nghiên cứu học thuật tính tình vừa thúi vừa cứng, có thể mời Lục Dương đi giảng bài?
- Ta là để ngươi đến Thái Học viện ta tiến hành thảo luận học thuật!
Diệp Cốc cải chính.
- Phép khích tướng thôi, ta đều hiểu.
Bất Hủ tiên tử vừa liếc qua đã thấy chút tâm tư nhỏ của Diệp Cốc.
Làm người hầu của Lục Dương, Hạ Đế tự nhiên cũng đi theo đến Thái Học viện.
Thái Học viện là học phủ tiếng tăm lừng lẫy của Đại Hạ, chỉ bất quá nơi này nghiên cứu không phải tu luyện, mà là lịch sử, đối với tin tức lịch sử của Đại Càn, Đại Ngu, đại đa số đều là thành quả nghiên cứu của Thái Học viện.
Mà lịch sử Thượng Cổ thần bí nhất khó lường, nhiều truyền thuyết cũng nằm bên trong phạm vi nghiên cứu của Thái Học viện.
Trên đường đi, Bất Hủ tiên tử gặp gỡ rất nhiều học giả bẩn thỉu đang cãi lộn lẫn nhau, mỗi người mỗi ý, không ai nhường ai.
- Bên trên « Nấu nướng bách khoa toàn thư » ghi lại rõ ràng, làm đồ ăn phải dùng giây làm đơn vị, cái này còn có thể có lỗi!
- Từ đồng âm, đây nhất định là từ đồng âm!
- Cái gì mà từ đồng âm, khẳng định là Ứng Thiên Tiên thích ăn muối, quân không thấy sau khi Ứng Thiên Tiên chiến thắng cường địch, kiểu gì cũng sẽ đứng ở trên cao nhìn xuống nói 'Bổn quân nếm qua muối còn nhiều hơn đường ngươi đi qua ', đây là bằng chứng’.
Ba tên học giả cãi vã, rất có tư thế một lời không hợp liền xuất thủ.
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương yên lặng nhìn hết thảy, cảm thấy tin đồn nghị luận cùng lời bình về Ứng Thiên Tiên rất khả năng không thể vãn hồi.