Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Không Đề Nghị Ma Đạo Tu Sĩ Đến Quán Đồ Nướng Ăn Cơm (2)

Chương 130: Không đề nghị ma đạo tu sĩ đến quán đồ nướng ăn cơm (2) Chương 130: Không đề nghị ma đạo tu sĩ đến quán đồ nướng ăn cơm (2)

- Chỉ bằng vào điểm tin tức như thế, cũng không thể xác định có phải bố trí dựa theo Nghịch Thọ Nguyên trận hay không, ngày mai chúng ta tiếp tụ.

Thời điểm ba người trở lại quán đồ nướng, nhìn thấy Lan Đình mang theo mặt nạ đậu hũ đang chuyên tâm cải tiến trận pháp tự động xâu nướng.

Xâu nướng lơ lửng trên mặt bàn, chịu đựng nhiệt độ cao thiêu đốt.

Hai con ma hổ quỳ trên mặt đất, một con chảy nước mũi một con chảy nước mắt cảm tạ Lan Đình đại ân đại đức, cứu thoát bọn hắn ra khỏi đám đồ nướng vô tận.

Đầu Lục Dương hiện đầy dấu hỏi, bọn hắn đi ra không đến một buổi chiều, xảy ra chuyện gì?

- Mặt nạ này của ngươi từ đâu mà tới?

Lan Đình mang theo khoe khoang nói:

- Cái này à, là bà chủ cửa hàng đậu hũ ngươi đêm qua cứu đưa tới, nàng còn nói muốn hợp tác làm chung một chuỗi hoạt động với quán đồ nướng của chúng ta trong khi diễn ra hội Thải Xuân.

- Đây là bản kế hoạch hoạt động sau khi hai người chúng ta thương nghị viết ra.

- Tiểu nữ tử ngày hôm qua làm công phát hiện chỉ có hai con ma hổ nướng đồ, hiệu suất quá chậm, có chút khách hàng không kiên nhẫn, tiểu nữ tử bắt đầu có ý tưởng thiết kế trận pháp tự động nướng đồ, hiệu suất tăng lên cực lớn nha.

- Lúc trước chưa bao giờ có trận pháp thuộc loại như tự động nướng đồ, đây là thuộc về sáng tạo cái mới, chờ tiểu nữ tử trở lại tiên cung, còn có thể dùng cái này đi đổi điểm cống hiến.

- Trận pháp này cũng đơn giản, nói không chừng ngày sau còn có thể mở rộng đại quy mô.

Nguyệt Quế tiên cung giống như Vấn Đạo tông, cũng có nhiệm vụ trường kỳ.

Lục Dương: - ...

Xem ra quán đồ nướng cao tốc phát triển đã ‌là xu thế, không ngăn được.

Mạnh Cảnh Chu cười hì hì cầm lấy mặt nạ đậu hũ:

- Cái mặt nạ đậu hũ này vẫn rất đẹp mắt, đến đến đến, một người một cái, Lục Dương ngươi xem một chút, mặt nạ đậu hũ này quá hợp với ngươi, dáng dấp quả thật như đúc.

Lục Dương nhìn mặt nạ đậu hũ vuông vức, liếc mắt, không chấp nhặt với thiểu năng, tiếp nhận mặt nạ.

Lan Đình lại nói:

- Ta còn bố trí Tụ Linh trận, cách âm trận các loại trận pháp để thuận tiện tu luyện trên lầu hai.

Đây là tin tức tốt duy nhất từ khi Lục Dương đi vào cửa hàng nghe được cho đến nay:

- Cái này quá phá phí rồi, bố trí trận pháp cần dùng không ít linh thạch, ngươi tính toán dùng bao nhiêu, ba người chúng ta trả cho.

Lan Đình khoát tay:

- Không dùng đến mấy viên linh thạch, đều là tiền tiêu vặt.

Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Lan Đình, hắn lần đầu cảm thấy mình gặp được đối thủ trong lĩnh vực ‌ khoe của.

Lan Đình đến ‌để sinh hoạt của ba người an nhàn không ít, ban ngày có thể chuyên tâm tìm kiếm phù lục.

Mười ngày trôi qua, ba người Lục Dương nắm giữ vị trí của hơn 200 tấm phù lục, giống như đúc tiết điểm của Nghịch Thọ Nguyên trận.

Sau khi tìm tới quy luật, bọn hắn đi đến vị trí các tiết điểm khác tìm kiếm, quả thật tìm được Nghịch Thọ Nguyên phù.

- Làm sao bây giờ, có cần nói cho Vệ bộ đầu không?

Mạnh Cảnh Chu hỏi.

Lục Dương có chút khó khăn, nếu nói cho Vệ bộ đầu về vị trí của Nghịch Thọ Nguyên phù, cấp trên của Vệ bộ đầu khẳng định cũng sẽ biết rõ có người âm thầm trợ giúp bọn hắn, sau khi Sở đà chủ biết được tin tức, nói không chừng sẽ hoài nghi đến trên đầu của ba người bọn hắn.

Nhưng nếu không nói, Nghịch Thọ Nguyên phù này dán trên từng địa phương trong Diên Giang quận, tóm lại vẫn là tai hoạ ngầm.

- Tiểu nhị, lấy cho ta hai trăm xâu thịt dê nướng, hai trăm xiên thịt bò!

Một giọng nói tràn đầy phóng khoáng vang lên, cả ma hổ ở hậu viện cũng nghe được nhất thanh nhị sở.

Đặt ở bình thường, lực đạo của giọng nói này chứa lượng tin tức có thể hù bọn hắn đến linh hồn ảm đạm.

Nhưng bây giờ, có trận pháp tự động xâu nướng, lượng công việc của bọn hắn giảm mạnh, đừng nói hai trăm xâu thịt dê nướng xiên thịt bò, coi như kêu thêm hai trăm xâu thịt heo, chúng ta cũng không sợ.

- Lại thêm hai trăm xâu thịt heo!

Âm thanh phóng khoáng tiếp tục hô hào, thoạt nhìn là người có tiền.

Lục Dương híp mắt, cảm thấy âm thanh của chủ nhân có chút quen tai:

- Là Nhất Trượng Hồng tham gia tuyển chọn giáo chúng, hai người đi theo phía sau Nhất Trượng Hồng hình như cũng là Trúc Cơ kỳ.

Mà ba người này lại không thông qua tuyển ‌chọn.

- Sẽ bị nhận ra không?

Man Cốt hỏi, ba ‌người bọn hắn đã giả mạo giám khảo hố qua Nhất Trượng Hồng.

Lục Dương lắc đầu:

- Sẽ không, Đà chủ đã nói qua, vì tính bí ẩn của phân đà, người không có thông qua tuyển chọn đều bị tổng bộ xóa sạch đi‌ ký ức, bọn hắn nhớ không rõ chuyện tuyển chọn giáo chúng.

Nhất Trượng Hồng thấy cửa hạng chậm chạp không ai chiêu đãi mình, bắt đầu há miệng quát to:

- Người đâu? Điếc!

- Đến rồi đến rồi, khách ‌quan ngài cần gì?

Lục Dương một đường chạy nhanh đến.

Nhất Trượng Hồng thái độ ngang ngược:

- Xiên thịt heo dê bò mỗi loại 200, những loại khác thì để sau, gia gia ta nghe nói tiệm nơi này của ngươi ăn ngon mới tới, nếu ăn không ngon, nhìn xem ta có đập cửa hàng của ngươi hay không.

Hiển nhiên hắn không nhận ra Lục Dương, nếu nhận ra Lục Dương, sẽ trực tiếp đập cửa hàng.

Khuôn‌ mặt Lục Dương tươi cười đón lấy, cúi đầu khom lưng:

- Khách quan yên tâm, xâu nướng nhà chúng ta tuyệt đối ăn ngon để ngươi muốn ăn cả một đời.

Bình Luận (0)
Comment