Trước kia khi Lan Đình không có bố trí Tụ Linh trận, ba người đều tự tu luyện, không ngừng củng cố tu vi tăng lên Trúc Cơ kỳ, sau khi lầu hai có Tụ Linh trận, bốn người tập hợp một chỗ tu luyện, lúc rảnh rỗi giao lưu tâm đắc tu luyện, thu hoạch tương đối khá.
Tỉ như Lục Dương biết rõ Man Cốt sẽ không đọc thuộc lòng « Thánh Nhân đạo » khi đang đứng trung bình tấn, cho rằng đây là bất kính đối với Thánh Nhân, nhưng Man Cốt sẽ ở đọc thuộc lòng « Thánh Nhân đạo » ở những thời điểm khác khi không có đứng trung bình tấn.
Tỉ như Man Cốt biết rõ Mạnh Cảnh Chu vì rèn luyện tinh thần lực, ban ngày thường xuyên đi dạo thanh lâu, chỉ nghe ca hát không làm chuyện khác, khiến người khâm phục.
Tỉ như Mạnh Cảnh Chu biết rõ khi Lục Dương ăn gì đó bị dính răng, sẽ dùng kiếm khí mảnh lông trâu loại bỏ vật liệu trong kẽ răng ra, là một phương thức tu luyện hoàn toàn mới.
Tỉ như Lan Đình biết rõ Trung Ương đại lục đã từng là tinh thần sau đó bị luyện hóa.
- Lại có chuyện này.
Lan Đình sững sờ xuất thần, chuyện này xung kích nàng rất lớn, tin tức này cũng giải quyết một chút hoang mang của nàng.
- Cái gì hoang mang.
Lan Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy đây không phải nơi gì mà không thể nói chuyện:
- Các ngươi cũng biết rõ, cái tên Nguyệt Quế tiên cung của chúng ta có hai tầng hàm nghĩa, một là bên trong tiên cung mọc đầy cây nguyệt quế, hai là tiên cung cho rằng ánh trăng có hàm nghĩa đặc thù nào đó.
Nguyệt Quế tiên cung xây ở trên đỉnh Tuyết Sơn, chính là vì càng gần ánh trăng, có thể thấy được địa vị của ánh trăng ở trong tiên cung.
- Thời điểm ta gia nhập Nguyệt Quế tiên cung có hỏi sư phụ, vì cái gì ánh trăng có hàm nghĩa đặc thù, mặt trời thì sao, tinh thần khác lại thế nào, chúng ta có thể hấp thu lực lượng từ bên trong tinh thần hay không, tỉ như Bắc Đẩu Thất Tinh các loại?
- Sư phụ nói ánh trăng cùng mặt trời vốn là một thể, về phần các tinh thần khác, nàng lúc ấy chỉ mang theo ý cười thâm sâu, không nói gì.
- Bất quá, khi sư phụ đối mặt với chuyện mình không hiểu đều sẽ hiện ra nụ cười như thế, ta không có để ý.
- Nghe các ngươi nói chuyện, ta cảm thấy nàng đại khái là biết rõ chân tướng về tinh thần.
Lục Dương nhíu mày:
- Ánh trăng cùng mặt trời là một thể?
Lan Đình gật đầu:
- Lúc đầu ta cũng không biết rõ đây là ý gì, về sau có một lần lên lớp xong, hai vị sư tỷ trò chuyện nói một câu sau khi Mặt trời dập tắt sẽ là ánh trăng.
- Sau khi Mặt trời dập tắt sẽ là ánh trăng?
Lục Dương kinh ngạc, hắn chưa từng nghe nói qua tuyên bố như thế.
Chẳng lẽ nói, trời đầy sao này là hư ảnh, mặt trời cùng ánh trăng là tồn tại chân thật, mà lại là tồn tại như một người có hai bộ mặt?
Ban ngày thiêu đốt chính là mặt trời, ban đêm dập tắt ánh lửa sẽ là ánh trăng?
Mặt trời mang theo năng lượng sao mà kinh khủng, có một loại lý thuyết cho rằng mặt trời là nơi khởi nguồn cho sinh mệnh của vạn vật, đến nay đều có người lợi dụng mặt trời tu luyện, hoặc quan tưởng, hoặc tham ngộ.
Nếu như mặt trời chính là ánh trăng, thế sau khi tắt đi thì những năng lượng kia đi nơi nào, đây là một cỗ năng lượng to lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Ban đêm mặt trời thu liễm cỗ lực lượng này, giấu ở trong cơ thể, hóa thành ánh trăng?
- Nói ra, vì sao người vô danh từ thời Thượng Cổ luyện hóa hết tinh thần đầy trời, chỉ có không có luyện hóa mặt trời?
Lục Dương nhẹ giọng tự nói.
Mất đi mặt trời, thiên địa ảm đạm, chúng sinh khó khăn, không biết sẽ chết bao nhiêu sinh linh, dựa theo lý thuyết mà Sở đà chủ nói, người vô danh Thượng Cổ xem nhân mạng như cỏ rác, đại khái sẽ không bởi vì nhân từ mà giữ lại mặt trời.
Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi có biết về Diệu Dương giáo?
- Một trong tứ đại Ma giáo - Diệu Dương giáo?
Lục Dương biết rất ít.
- Đúng, Diệu Dương giáo thờ phụng chính là mặt trời, cho rằng mặt trời có một loại lực lượng thần dị nào đó, đến thời điểm mặt trời khôi phục, vạn vật đều vong, bọn hắn chủ trương hủy diệt bản thân trước khi mặt trời khôi phục, sẽ tiến về Cực Nhạc Thiên Quốc.
Mạnh Cảnh Chu nói:
- Ta không ý mạo phạm gì về Tiên cung, nếu như mặt trời cùng ánh trăng là một thể, quan điểm của Diệu Dương giáo và quan điểm của Tiên cung có chỗ giống nhau, đều cho rằng mặt trời cùng ánh trăng có ý nghĩa tồn tại đặc thù, lại mang theo lực lượng doạ người.
Lan Đình lắc đầu, không cảm thấy Mạnh Cảnh Chu mạo phạm, bên trong Tiên cung cũng có quan điểm này, quan điểm càng cấp tiến hơn cũng có.
Mạnh Cảnh Chu nói ra suy đoán của mình:
- Có khả năng người vô danh Thượng Cổ giấu ở bên trong mặt trời, mặt trời từ xưa treo ở trên không trung, không người hoài nghi, là điểm mù của tư duy.
Lục Dương nói ra một loại suy đoán khác:
- Cũng có thể là mặt trời ẩn chứa một loại lực lượng nào đó quá to lớn, cho dù người vô danh Thượng Cổ cũng không nguyện ý đụng vào.
Bất kể là loại khả năng nào, mặt trời cùng ánh trăng tuyệt không phải tường hòa như mọi người thường ngày quan sát.
- Được rồi, không nghĩ nữa, khó được gặp hội Thải Xuân, đi ra ngoài chơi một chút đi.
Mạnh Cảnh Chu từ bỏ suy nghĩ, bảo mọi người buông lỏng tâm tình.
So với việc ở chỗ này nghĩ đông nghĩ tây, còn không bằng về nhà mình hỏi tộc lão.
Đám người kia khẳng định biết nhiều hơn mình.
Tựa như bọn hắn biết mình là độc linh căn, chết sống không nói cho mình, còn nói đến Vấn Đạo tông sẽ biết mình là linh căn gì.
Theo hội Thải Xuân càng ngày càng gần, bầu không khí càng ngày càng nồng hậu dày đặc, từng cửa hàng đều làm hoạt động, chuẩn bị nghênh đón một sóng lớn lưu lượng khách, quán đồ nướng cũng tiến vào giai đoạn náo nhiệt, ăn xâu nướng tặng mặt nạ đậu hũ, rất được trẻ em yêu thích.